
ỉnh giấc, vừa để ngắm cô thật sát.
Bàn tay hơi run khiến cho sáp nến từ phía trên chảy thành giọt dài xuống tay Phong khiến cậu bỏng rát. Phong mím chặt môi, cố không để phát ra tiếng động nào vì sợ Hoài Thư tỉnh dậy sẽ bắt gặp bộ dạng của cậu lúc này. Nhưng cậu lại quên không chú ý đến cây nến, sáp chảy xuống ngày càng nhiều xuống mu bàn tay và ngón tay. Vai cậu rung lên.
Mi mắt Hoài Thư khẽ động đậy.
** ** ***
– Anh sao thế? – Jun tò mò đứng phía sau Danh. Anh đã ngồi lặng như thế cả mấy chục phút, không nói một tiếng nào. Đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài như đang nghĩ ngợi gì nhiều lắm.
– Đừng giận em nhé!
Nghe đến từ “giận”, sống lưng Danh cứng lại. Jun đoán đúng, anh đang rất giận đây. Giận kẻ nào đã nhốt Hoài Thư trong căn phòng đó, giận Jun đã gọi điện Phong chứ không phải anh, giận chính bản thân vì đã không thể đến cứu được cô ấy. Và tức một nỗi, anh vừa nhờ đàn em kiểm tra, và phát hiện ra cả Thanh Phong lẫn Hoài Thư đều không có ở nhà. Vậy thì họ ở đâu? Có cùng nhau không?
Đến sáng mai anh sẽ biết, nhưng liệu anh có chờ được đến sáng?
Câu trả lời là không.
Danh quay lưng, bước ra khỏi phòng.
– Đừng có lẽo đẽo theo anh nữa. Anh có chuyện riêng cần nói với ba.
– Thì em cũng muốn tham gia – Jun bướng bỉnh, nó vẫn không hiểu tại sao Danh lại quan tâm đến Anh Thư như vậy, khi đã nói với cô là không thích chị ta.
– Chuyện của cả đời anh em cũng muốn nghe hay sao? – Danh dừng lại, nghiêng đầu sang một bên.
Tôi đang nằm giữa một rừng hoa hồng trắng. Những cánh hoa trắng muốt ở khắp mọi nơi, tỏa hương nhè nhẹ. Gió thổi heo hút đâu đó khiến tôi nhận ra mình đang nằm trên đỉnh ngọn đồi phủ tuyết trắng. Và xa xa, có người đang cưỡi bạch mã tiến lại. Tim tôi đập thình thịch khi biết đó là hoàng tử của mình. Chàng mỉm cười tiến lại, nhìn tôi chăm chú và….
Mặt đất rung dữ dội khiến tôi hoảng hốt nhìn xung quanh. Lúc quay lại thì hoàng tử của mình đã biến mất. Trước mặt tôi, màn đêm đang gặm nhấm dần những cánh hoa trắng.
Tôi cố nhấc mí mắt nặng trĩu, biết chắc là mình đang mơ.
** ** **
Phong hoảng hốt khi thấy Hoài Thư tỉnh giấc. Cậu chưa gặp tình huống oái oăm thế này bao giờ. Cô ấy sẽ nghĩ ra sao khi thấy mình đang ngả lên vai cậu, còn cậu thì đang chăm chú quan sát cô, với ngọn nến ở ngay bên?
– Sao chói quá vậy? – Hoài Thư lên tiếng, cố nhìn cho rõ.
Nhanh như cắt, Phong hất vai mình, thổi tắt ngọn nến. Vì bất ngờ, Hoài Thư đổ sang một bên, kèm theo là tiếng “cốp” giòn rụm.
Chết thật, hình như có cái gì đó mới đập xuống nền xi măng. ==”
Chương 39
Đồ đáng ghét!
Nói là tiếng “cốp” giòn rụm thì nghe hơi quá. Thế thì vỡ đầu mất rồi còn đâu. Nhưng mà cũng không phải là chuyện đùa.
Phong lao lại chỗ Hoài Thư vừa đổ xuống ngay lập tức, cố gắng phân biệt chỗ nào là tay, chỗ nào là chân để đỡ cô nàng dậy.
– Á! Cậu nắm chân tôi làm cái gì???
– Xin lỗi – Phong giật mình đáp trả, vội vàng thả tay ra làm Hoài Thư kêu thêm một tiếng nữa. Nhờ thế cậu mới biết được đầu cô nàng ở chỗ nào để lại đỡ.
– Hic, người chứ có phải đồ vật đâu. Mà sao tối om thế này?
– À, tại gió thổi á mà!
– Gió nào thổi được cơ chứ?
Hoài Thư hỏi lại làm cậu chẳng biết trả lời làm sao. Nếu nói là mình tự thổi thì thể nào cô nàng cũng suy đoán ra đủ kiểu cho mà xem. Tốt nhất im lặng là vàng.
** * ** ** ** **
Trong khi Phong cố thắp lại cây nến, tôi ngồi thu lu một cục, mặt hằm hằm còn tay thì đặt lên trán. Cậu ta đâu cần phũ phàng đẩy tôi ra như thế đâu, làm người ta không kịp chuẩn bị, đổ ập ngay xuống nền nhà, có bao nhiêu cái trán đỡ hết. Nhà có mái nhưng vẫn nhận ra trời đầy sao.
Phong nhìn tôi, nở một nụ cười hối lỗi rồi tiến lại bên cạnh. Cậu ấy định đặt một tay lên trán tôi thử nhưng đã bị tôi gạt ra – một cách rất phũ phàng.
– Tôi nói xin lỗi lần thứ 100 rồi đấy.
– Nói hai từ đó có làm cái trán của tôi đỡ sưng lên như quả trứng gà hay không? – tôi vặc lại.
– Chuyện đã lỡ rồi, cô bỏ qua không được hay sao?
Chỉ chờ Phong nói vậy, tôi quay sang, hí hửng:
– Vậy để tôi làm lại cậu một lần như thế nhé. Nào, quay sang bên kia – tôi xoay lưng Phong – khi nào tôi đá một cái thì cậu phải đổ kiểu “không trọng lượng” cho tôi.
Nói thế thôi nhưng đời nào tôi nỡ làm thế, mà Phong cũng đâu phải người dễ dàng đến mức đó. Tôi chỉ vừa mới đụng vào, cậu ta đã la oai oái như sắp cháy nhà đến nơi. Bực mình, tôi thả tay ra, khoanh tay lại.
– Nói xin lỗi 1000 lần thì may ra…
– Cô giận đấy à? – Phong quay lại, nhìn tôi chằm chằm rồi nói – tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì!
– Hả? – tôi cũng nhìn Phong, ngạc nhiên không kém – cậu vừa nói gì?
Cùng lúc tôi hỏi, Phong đập nhẹ vào một bên má tôi, cố nín cười.
– Tỉnh đi cô nương! Tôi nói là chịu trách nhiệm cho cái đầu của cô á, chứ cô đang nghĩ gì vậy hả?
– Ơ thì… tôi có tưởng tượng gì đâu – tôi nói dối – mà cậu nói là chịu trách nhiệm cho cái đầu của tôi rồi đấy nhé.
– Ừ thì… – Phong định nói gì đó, nhưng cậu ta nhìn thấy vẻ mặt của tôi liền đưa tay béo hai má – sao cái mặt cô đểu thế nhỉ?
– Này – tôi trợn mắt nhìn cậu ta – cậu đang “chịu trách nhiệm” cho cái đầu của tôi