80s toys - Atari. I still have
Nàng Phải Là Của Ta

Nàng Phải Là Của Ta

Tác giả: 0oMuno0

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321623

Bình chọn: 10.00/10/162 lượt.

i cô, buông xuống sợi chỉ dài, hắn hơi thở nóng rực phả vào mặt cô như sắp hết kiên nhẫn để chờ. Nhìn cô mơ màng, nhìn cô chỉ có thể hé miệng thở dốc, nhìn cô như vậy, lí trí hắn, hoàn toàn tan biến. Hôn nhẹ môi cô, kéo dài xuống cằm, cổ, xuống xương quai xanh kiêu gợi, lưỡi vừa mới đưa ra đụng nhẹ vào trước ngực non mềm và đang muốn đi dần xuống dưới khám phá vùng đất đang tỏa ra ma lực đầy phiếm tình kia thì…

“Reng, reng, reng…”

Băng Băng đang mơ màng thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, không thể phủ nhận, nó như là một đôi tay đã kéo cô thoát ra khỏi lưới giăng tăm tối của anh. Đỏ bừng mặt, nhìn người đàn ông mặt dày vẫn tiếp tục hôn trên da thịt mình như không có gì xảy ra, hai tay đẩy nhẹ người hắn, nhích người ra khỏi vòng ôm, cô chạy nhanh ra khỏi phòng như trốn chạy. Để lại Lãnh Như Phong, ngọn lửa đang cháy bừng bừng chưa được hạ hỏa.

Uyển Nhi và Nguyệt Nhi đang ngồi trong quán kem nói chuyện hăng say, làm như là ở đây, trong mắt hai nàng, chẳng đặt ai vào trong mắt.

Nhìn cô bạn đang tủm tỉm cười hạnh phúc như hoa nở, Uyển Nhi trêu chọc.

“Vậy là từ giờ tui phải gọi pà là “CHỊ” rồi, cũng không ngờ pà có thể cua chúng anh tui”

Thích trí, Nguyệt Nhi dĩ nhiên cao hứng. Có trời mới biết, cách đây 1 tuần, không ngày nào mà cô không dùng chính sách bám dính lấy Hạo Thiên để rủ hắn đi chơi cùng mình một bữa, đến ngày cuối cùng, đang định buông xuôi hy vọng thì đột nhiên nhận được một dòng tin nhắn, mặc dù tin nó ngắn nhưng cô thấy nó lại hay và dễ thương biết bao, mong sao thời gian trôi qua nhanh nhanh để đến ngày đi chơi.

Uyển Nhi bây giờ không thể nói được gì với cô bạn ngờ nghệch như đang sống trong mơ kia được, năm nay chưa thấy Lâm Trấn Hiên về, còn đang muốn nhờ Nguyệt Nhi gọi hắn về, nhưng xem cái tình trạng tưng tửng này, chỉ sợ không giúp được gì mà lại làm hỏng chuyện thêm. Thôi thì sẵn dịp đi New York, tiện thể ghé thăm hai bác Lâm vậy.



Tại đường cao tốc, xe cộ đông và không khí oi bức đến khó chịu, một chiếc xe mô tô đua thể thao đời mới đang lao vút giữa làn xe ô tô với những cái lạng mềm dẻo khéo léo đầy sành điệu. Ngồi trên xe, người thanh niên điển trai ăn chơi trong bộ đồ Jean và áo khoác da thời trang đầy phong cách đang tự tin trình diễn trình độ lái xe hết sức chuyên nghiệp của mình , phía sau hắn, mái tóc dài bay trong làn gió, cô gái có nét đẹp thanh tú không kém phần sắc sảo đang la hét to đòi dừng lại, hét mãi cũng không thấy hiệu quả, cảm thấy tự trọng của mình bị xem thường, hai bàn tay nhỏ bé chỉ nắm chặt lấy góc áo hắn, ngoài ra, hoàn toàn im lặng. Đến khi dừng lại ở một bờ biển, cô dứt khoát bước xuống khỏi xe, quay mặt và bước đi về hướng khác. Người con trai thấy vậy, hốt hoảng đuổi theo.

“Như Sương”

Giữ lấy cổ tay Như Sương, Tử Cung tha thiết gọi, đối lập với hắn, Như Sương lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một đầy sắc bén.

“Tôi không chấp nhận tình cảm của anh, tôi không thích cái cách anh không xem lời nói của tôi ra gì, tôi càng không muốn gặp lại anh một lần nào nữa”

“Anh yêu em, tại sao em không chấp nhận anh kia chứ”

Vung tay khỏi tay hắn, Như Sương lạnh nhạt quay mặt đi, bước chân chưa kịp chuyển, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô kéo giật lại, người nhanh chóng rơi vào vòng ôm ấm áp còn môi thì đã bị hắn bá đạo lấy đi.

Dưới ánh hoàng hôn, sóng biển rì rào, gió thổi nhẹ nhàng, có đôi trai gái, đang hôn nhau.

Kể từ khi nụ hôn trong thư phòng xảy ra, cô hoàn toàn tránh mặt hắn. Nhiều lúc trong phòng, cô luôn nằm cách hắn một khoảng, ăn cơm xong thì chạy ngay vào phòng, tắt đèn, rồi đi ngủ. Mặc dù hắn biết, cô luôn là người ngủ sau hắn. Đến hôm nay thì hắn đã không thể nào 2chịu được nữa, đang định mở cửa phòng thì tiếng nói chuyện bên trong làm hắn phải chú ý lắng nghe.

“Như Sương, em phải nhanh nhanh trở về, chị sẽ không chịu được đâu”



“Như Phong rất lạ, chị sợ lắm, nhỡ đâu chưa kịp đả kích mà bị lật ngược tình thế thì sao”



“Không được, em phải trở về…alo…alo…Như Sương…”



Như Phong nhíu mày suy nghĩ, tay buông nắm cửa, chân bước về thư phòng. Trong lòng, đang có suy tính gì nổi lên.

Như Sương ngồi nhìn cái điện thoại đang sạc pin, sau khi nghe Băng Băng nói vậy, cô cũng bị rối loạn tâm lí vô cùng, ngộ nhỡ nếu anh 2 biết được…

“Ring, Ring, Ring”

Chuông điện thoại vang lên, như là có tật giật mình, cô vội cầm điện thoại. Nhìn thấy số điện thoại ấy, ấn nút tắt, lại để về vị trí ban đầu.

Ngay sau đó, chuông lại vang lên, bực mình, cô ấn nút ng