
khác!”. Trần Tầm xị mặt nói.“Nhưng nói thật là tớ cảm thấy sự lựa chọn sáng suốt nhất trong kiếp này là đến trường F, điều may mắn nhất là được quen các cậu!”. Lâm Gia Mạt giang tay ra nói lớn.“Tớ cũng vậy!”. Trần Tầm cũng giơ cao tay lên kéo cô nói.“Tớ cũng thế!”. Phương Hồi túm chặt tay Trần Tầm.“Tớ cũng thế!”. Kiều Nhiên lập tức nắm chặt tay Phương Hồi.“Tớ cũng thế!”. Triệu Diệp nắm chặt Kiều Nhiên, năm đứa thành một hàng thẳng.“Ấy!”. Một lát sau, Triệu Diệp lấy vai huých lên mặt nói: “Tớ thấy bọn mình như thế này rất ngố, nhưng không hiểu sao tớ lại muốn khóc mới chết chứ!’’.“Ghét quá, cậu đừng gợi lên nữa!”. Lâm Gia Mạt sụt sịt nói.“Tớ thực sự chỉ muốn nắm tay nhau như thế này, mãi mãi không bao giờ chia tay”. Kiều Nhiên nhắm mắt lại nói.“Bọn mình mãi mãi không bao giờ xa nhau! Không ai có thể chia tách được bọn mình! Tớ không tin nữa, thế gian sẽ có bữa tiệc không bao giờ tàn, mấy đứa bọn mình sẽ không thể tàn được!”. Trần Tầm nói lớn.“Bọn mình để lại cái gì đó ở trường làm kỉ niệm đi, của riêng năm đứa mình thôi!”. Giọng Phương Hồi hơi lạc đi.“Ừ! Khắc tên mấy đứa mình lên cây nhé!”. Triệu Diệp ngồi thụp xuống dưới gốc cây và nói: “Khắc ở đây nhé, mọi người sẽ khó phát hiện! Sau này quay lại bọn mình cũng dễ tìm!”.Mấy đứa đều không phản đối gì, chúng lần lượt lấy chìa khóa khắc tên mình lên cây. Mấy cái tên liền sát vào nhau, tựa như lớn lên cùng nhau vậy, cuối cùng Trần Tầm khắc lên dòng chữ này: “Chúng tôi mãi mãi không bao giờ xa nhau, 6-2001”.Lúc kể đến đây, Phương Hồi mỉm cười rất hạnh phúc, tôi nhìn nụ cười của cô mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Tôi nghĩ cho dù sau này mỗi người trong bọn họ có cuộc sống như thế nào, dù ở chân trời góc biển hay mỗi người một phương, những con chữ đó đều đã khắc thay cho họ những tình cảm chân thành của những năm tháng đó, có lẽ sau này cuộc sống sẽ có rất nhiều đổi thay, nhưng dưới gốc cây đó, các chàng trai cô gái mười mấy tuổi như họ đã được ghi khắc vĩnh hằng, tuổi trẻ từ đó không bao giờ già nua. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (35)8Tháng bảy nóng nực, ba ngày thi đại học ông trời không thương tình, dường như để cho mọi người có một ấn tượng thật sâu sắc về năm đó, thời tiết vẫn vô cùng ngột ngạt, không hề có dấu hiệu mát mẻ.Chiếc quát điện cũ trên đầu vừa kêu o o vừa chậm rãi tạo gió, xung quanh có một số thí sinh hơi mập, không chịu được bèn đưa khăn lên lau mồ hôi, Phương Hồi nhìn những bài thi nửa quen thuộc, nửa xa lạ trên đề thi và mím chặt môi lại.Những ngày vừa qua cô thường xuyên đến thư viện Bắc Kinh để ôn thi, từ chín giờ sáng đến chín giờ tối. Giữa chừng Trần Tầm có đi tìm cô mấy lần, buổi trưa hai đứa cùng đến nhà ăn của thư viện mua cơm, 6 tệ/suất, một món thịt, một món rau, tranh thủ lúc ăn cơm nói chuyện, đối chiếu công thức gì đó. Có lúc họ cũng đi loanh quanh trong thư viện, nghịch máy tính chuyên dùng để tra cứu sách, hoặc đoán người thứ mấy ngồi ở bàn thứ mấy trong phòng đọc đang chuẩn bị thi gì.Trần Tầm đến không lâu, sau khi cậu ra về, Phương Hồi cảm thấy vô cùng hẫng hụt, hành lang thư viện có dãy cửa kính, qua đó cô có thể nhìn thấy bóng Trần Tầm ra về, cậu mải miết đạp xe, cuối cùng mất hút trước mắt cô. Sau đó Phương Hồi uể oải quay về bàn, tiếp tục làm các đề thi không bao giờ có thể làm hết.Ngày 6-7, Trần Tầm không vội về, hai đứa ngồi trước bậc đá ở tầng một của thư viện nói chuyện.“Cậu thấy căng thẳng không?”. Phương Hồi hỏi.“Hơi hơi…”. Trần Tầm ngần ngừ nói: “Cảm thấy không đủ thời gian, nhưng lại muốn thi sớm cho xong. Còn cậu?”.“Tớ cũng vậy”. Phương Hồi cúi đầu xuống: “Nhưng tớ đã có gắng hết sức rồi”.“Thế thì được rồi”. Trần Tầm khẽ vuốt tóc cô nói: “Cậu biết tớ lo nhất điều gì không? Tớ sợ bọn mình không vào được một trường… Trường L điểm cao như vậy, có lúc tớ nghĩ hay là bọn minh thi trường W cho xong chuyện!”.Trái tim Phương Hồi giật thột một cái, hai bàn tay vặn vào nhau, Trần Tầm nói trúng nỗi sợ hãi trong lòng cô, sau đó hai đứa lại nói chuyện linh tinh một hồi, trước khi ra về, Trần Tầm ôm chặt Phương Hồi, ghé sát vào tai cô nói: “Phương Hồi, cậu nhớ nhé, bọn mình còn phải học bốn năm đại học cùng nhau nữa! Thế nên nhất định cậu phải cố gắng thi cho tốt, nhớ chưa?”.“Ừ… cậu cũng thế nhé!”. Phương Hồi gục đầu vào lòng Trần Tầm và gật đầu, trên ngực cậu đọng lại một vệt nước mắt. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (36)Đêm hôm đó cô lại mất ngủ, chắc cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, không biết do căng thẳng hay vì sao, lúc thì mơ về thi đại học, lúc lại mơ về Trần Tầm, gần như là ngủ không ngon giấc. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát huy của cô trong ngày thi hôm sau, ngày đầu tiên còn đỡ, đến khi ngày hôm sau mất ngủ tiếp, với một tâm trạng bồn chồn bất an, cô lại càng thi khó khăn hơn.Rồi cô lại cùng địa điểm thi với Trần Tầm và Triệu Diệp, vừa thi xong Triệu Diệp liền hỏi Trần Tầm đáp án, nghe thấy con số khác hẳn với mình, Phương Hồi thấy chán hẳn. Trần Tầm đã nhận ra vẻ khác thường của cô, nhưng hỏi cô, cô chỉ nói là không sao. Trước giờ thi buổi chiều, Phương Hồi liền kéo Trần Tầm lại, cố gắng kim chế không khó