
cử viên, khi lớp A bỏ phiếu, cậu đã bỏ cho mình một phiếu, mặc dù không hợp với tiêu chuẩn làm người phải khiêm tốn, thận trọng của Trung Quốc, nhưng lúc này đây Trần Tầm cũng không quan tâm gì nhiều nữa.Ai ngờ lúc đọc phiếu, Trần Tầm bất ngờ phát hiện ra rằng hóa ra mình rất được lòng mọi người, thấy các tờ phiếu, tờ nào cũng có tên mình, nhưng cậu lại không sao vui lên được. Cậu thầm nghĩ ngộ nhỡ được 100% phiếu thì tất cả mọi người đều biết cậu bỏ phiếu cho mình, như thế sẽ ngại biết bao. Trong lúc cậu đang rầu rĩ thì đột nhiên có một phiếu không có tên cậu, Trần Tầm không hề buồn bã mà lại hào hứng hẳn lên, cuối cùng với số phiếu của lớp chỉ thiếu một, 234 phiếu trong khối, Trần Tầm đã được cộng thêm 20 điểm.Trần Tầm kể chuyện này cho Triệu Diệp và Kiều Nhiên, hai đứa đều rủa cậu số hên, người không bỏ phiếu cho cậu đó lại cho cậu cái thang để xuống nước, lại không kể được cho người khác, chắc chắn trong lòng sẽ rất ấm ức. Trần Tầm vô cùng đắc ý, ra sức cảm ơn người nặc danh đã giúp cậu một việc rất lớn, mặc dù cuối cùng không đoán được ra người đó là ai, nhưng thực sự cậu không hề để tâm.Người khá để tâm đến chuyện này là Phương Hồi, cô thấy thấp thỏm không yên vì khoảng cách 20 điểm này giữa họ.Hai tuần trước khi đến “ba ngày đen tối”, trường đã cho học sinh nghỉ học, cho học sinh giai đoạn cuối cùng để tự ôn, như thế sẽ giúp học sinh bổ sung cho mình những kiến thức còn trống hơn, hàng ngày chỉ sắp xếp cho giáo viên giải đáp những thắc mắc ở trường. Ngày cuối cùng ở trường, bầu không khí toát lên một vẻ u buồn, cô giáo nào cũng chúc họ đạt được thành tích tốt, mỗi tiết học đều trở thành giờ giao lưu cuối cùng giữa giáo viên và học sinh, mỗi lần chuông reo đều dùng tiếng vỗ tay để cảm ơn công lao dạy dỗ của thầy cô. Bạn bè chào tạm biệt nhau và khích lệ nhau, có người viết lưu bút, có người lấy ra ảnh tập thể để mọi người kí tên ra đằng sau, có người cởi cả áo đồng phục ra để bạn bè và thầy cô viết vài lời lên đó. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (33)Buổi trưa, đám Phương Hồi đã ngồi ăn với nhau, cả năm vừa qua, bọn họ không tụ tập gì với nhau, đợt vừa lên lớp 12 có đi ăn với nhau một lần, lúc ra về thì gặp các cô giáo khối 12 vừa ra khỏi quán ăn bên cạnh. Và thế là cô giáo lớp nào lại tìm trò lớp đó, cô khoác vai trò, vừa đi vừa dặn dò trò. Và khi họ gặp gỡ nhau lần nữa, đã là ngày cuối cùng của thời cấp ba. Mặc dù mấy đứa vẫn nói cười rôm rả, nhưng trong lòng đều cảm thấy hụt hẫng.Mấy đứa ngồi với nhau dưới một cái cây lớn ở sân sau của trường, đứa nào cũng nhìn vườn trường vô cùng quen thuộc nhưng sắp phải chia tay, nơi đã ghi dấu bao nụ cười và nước mắt, nỗi buồn lúc chia tay tràn ngập trong lòng.“Lớp 10 bọn mình đã để xe ở đây đúng không? Hồi đó tớ và Phương Hồi tan học cùng về nhà! Cậu cũng tệ thật! Vào học hơn một tháng mà không nói câu nào với tớ, làm tớ cụt hứng quá!”. Triệu Diệp chỉ vào một bãi đất trống nói.“Cậu còn nói nữa à! Cậu còn lừa tớ là nhà cậu ở Đức Ngoại!”. Phương Hồi cười nói.“Đúng vậy! Như thế mà còn không lọt được vào mắt xanh của cậu, để gã Trần Tầm nhanh chân chiếm trước!”. Triệu Diệp giả vờ thở dài nói.“Không sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm có ý đồ! Không biết Trần Tầm có ý đồ với Phương Hồi từ bao giờ!”. Lâm Gia Mạt tiếp lời: “Niềm mơ ước của bao cô gái trường F đã bị chấm dứt từ đó!”.“Đúng vậy! Đầu tiên rõ ràng là Kiều Nhiên và Phương Hồi thân với nhau hơn, tớ nhớ hồi đó hai đứa cậu thường xuyên làm bài tập cùng nhau!”. Triệu Diệp gật đầu nói.Phương Hồi hơi đỏ mặt lên, Kiều Nhiên bèn nói: “Thôi đi! Tớ và Phương Hồi có tình bạn cách mạng vĩ đại trong sáng nhất! Các cậu phải nói là Phương Hồi đã giải cứu cho tất cả các chị em trường F, nếu không sẽ có bao nhiêu cô bị gã Trần Tầm làm lỡ dở đời hoa!”.“Hê, không nói chuyện với mấy người nữa, mấy người vẫn chưa thấy chán đúng không!”. Trần Tầm trợn mắt nói: “Đừng hạ bệ hình ảnh huy hoàng của tớ, có ai không biết tớ đã lập công lớn cho trường F! Thứ hai tuần nào tớ chẳng kéo cờ? Giúp đỡ người già trẻ em đều có tớ tham gia đúng không? NATO tấn công đại sứ quán Trung Quốc tớ cũng đi biểu tình đúng không? 50 năm Quốc khánh, Ma Cao trở về với Trung Quốc, chào đón thế kỉ mới tớ đều cống hiến sức mình. Cúp Nike tớ bị thương nhẹ mà vẫn tham gia và giành chức vô địch đúng không? Cuộc sống của tớ thời cấp ba có thể tổng kết bằng một chữ, tuyệt! Hai chữ rất tuyệt! Ba chữ vô cùng tuyệt! Bốn chữ tuyệt không thể chê!”. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (34)“Thôi đi! Chưa gặp người nào chai mặt như người này! Cậu tưởng mình là lãnh đạo quốc gia à! Làm như việc gì cũng có cậu ấy!”. Lâm Gia Mạt lườm Trần Tầm một cái mắng.“Gia Mạt, cậu gớm nhỉ! Uổng cái công tớ coi cậu là bạn thân nhất quá, trong lúc cậu chán đời nhất tớ đã khích lệ cậu, trong lúc cậu thành công nhất tớ đã định hướng cho cậu! Đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, bữa cơm đầu tiên cậu ăn ở trường F khi mới chuyển trường là do tớ tranh cho cậu!” Trần Tầm giả bộ đau đớn nói.“Nói linh tinh! Rõ ràng là tớ và Gia Mạt chia nhau!”. Phương Hồi cười vạch trần Trần Tầm.“Cậu là bạn gái tớ thật hả… lúc nào cũng chỉ bênh người