Old school Swatch Watches
Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322095

Bình chọn: 7.00/10/209 lượt.

hiết bị. Không khí còn chưa điều hòa trong nhà, vì thế, khi tôi mở tử tường, nó toát ra một luồng khí lạnh cóng.

Để được an tâm là các dàn sưởi hoạt động tốt, tôi sờ tay vào: chúng nóng gần như bốc lửa, song chúng sẽ dịu dần nhờ được điều hòa bởi khí trời đêm.

Sau bữa tối, tôi đi tắm. Nước cũng thế, nóng bỏng và cho tôi được hưởng một cảm giác khoan khoái. Tôi có thói quen luôn luôn để mở các cửa chớp bên ngoài cửa sổ phòng tắm. Vì đối diện không có tòa nhà nào xây cất, nên từ bồn tắm, cái ốc đảo nước nóng của tôi, mà tôi đắm mình trong đó, tôi có thể nhìn thấy một mảnh trời màu đen, sâu thẳm, không vẩn mây, và các ngôi sao có quầng xanh nhạt bao quanh, khi mùa thu tới.

Tôi đặt mình lên giường, và giờ đây, lưng tựa chiếc gối, tôi lướt xem cuốn sách của một tác giả Nhật Bản. Khẩu súng săn.

Khi tôi mua cuốn sách này, tôi bị hấp dẫn bởi nhan đề của nó. Tôi đã tưởng tượng là tác giả kể các chuyện đi săn ở Nhật, theo kiểu Những truyện của cô Bécasse (1). Song đề tài nó lại khác. Đó là một chuyện tình yêu tuyệt vọng và bi đát. Ba nhân vật, người vợ, người tình và cô con gái, mỗi nhân vật viết một bức thư gửi cho người chồng, trong đó họ thuật lại những sự việc đã dẫn tới việc tự sát của người tình.

Tôi đang đọc đến đoạn kể chuyện của cô gái, được diễn đạt với một ngôn ngữ tuyệt vời. Về phần người chồng, mà người ta chỉ thấy cái lưng và đôi vai rộng khi anh ta đi săn cùng con chó trên những ngọc đồi, anh ta vô tích sự và nhu nhược như những người đàn ông thường thấy trong các chuyện tình. Vào lúc căng thẳng quá, anh ta lau khẩu súng săn rất lâu với một mảnh giẻ màu trắng.

Tôi khoan khoái đọc tiếp câu chuyện trong khi chờ chực Natalie trở về.

Tôi nghe tiếng nàng đi vào nhà. Đối với Natalie thì chưa phải là đã trễ, mới chưa đầy mười giờ. Qua những tiếng động se sẽ, dường như nàng đi lại rất lâu trong phòng.

Tôi tiếp tục đọc. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi sửng sốt ngạc nhiên:

– Mời vào, – tôi nói.

Cửa mở. Đó là Natalie. Nàng mặc một chiếc áo pull màu đen dài tay, một chiếc váy xếp cũng màu đen, và trong chỗ tranh tối tranh sáng, tôi thấy hình như đôi tất len màu đen.

– Tôi có thể vào được chứ? – Nàng hỏi.

– Tất nhiên!

– Tôi không thể nào sưởi được ở trên ấy, – nàng nói. – Các dàn sưởi không hoạt động. Tôi có thể sưởi ở phòng anh được không?

Lời yêu cầu của nàng vang trong đầu tôi như âm vang của một câu khác, đã xa xôi lắm, “anh có thể đem tôi về nhà anh được không”.

– Dĩ nhiên, – tôi nói. – Cô vào ngồi đi.

Nàng tiến về phía cửa sổ, dùng sợi dây kéo rèm cửa ra. Rèm cửa mở ra để lộ dàn sưởi. Natalie ngồi lên đó tựa mình vào cửa sổ, vừa co đầu gối, vừa chụm hai chân đặt trên dàn sưởi.

Nơi nàng ngồi là ở cuối gian phòng, bên trái giường tôi. Nàng để váy len trượt trên đôi chân co lên, hai cách tay vòng quanh đầu gối. Nhìn tôi, nàng nói:

– Tốt hơn rồi! Tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu.

Tôi ngắm nàng, ngồi trước mặt tôi, khuôn mặt quay về phía tôi.

Hai bàn tay và cổ tay làm thành những vết sáng trên nền len đôi tất, ngang tầm đầu gối. Dưới hai bàn tay, chân và đùi nàng chìm trong bóng tối, đến tận nơi tiếp giáp với mặt len chiếc váy, phía trên dàn sưởi. Natalie ngồi như thế, bất động, miên man trong hơi ấm.

Thế rồi, chẳng hề có ý thức quyết định điều gì, tôi tung mền sang bên, đặt chân xuống đất, và đi đến gần nàng, tôi nói:

– Cô có muốn đến sưởi gần bên tôi không?

Không đợi nàng trả lời, tôi vòng cánh tay phải quanh đôi vai nàng, và cánh tay kia luồn dưới đầu gối đang gấp lại của nàng. Nàng không cự tuyệt, không chống cự.

Tôi bế nàng về phía giường tôi. Nàng khá nặng, nhưng trọng lượng của nàng chẳng đủ làm tôi nhọc sức.

Tôi đặt nàng tựa vào chiếc gối của tôi, và luồn chân nàng vào trong mền.

Rồi tôi đi vòng quanh giường để chui vào chăn ở cạnh nàng.

Tôi hành động với một sự sáng suốt hoàn toàn nhưng bản thân ở ngoài trạng thái nói được là tôi làm gì. Natalie không cử động và không nói một lời. Nàng nhìn tôi hành động. Khi nằm áp vào nàng, tôi cảm giác được thân thể nàng qua làn vải len chiếc áo pull và váy của nàng, trong lần đầu tiên thân hình nàng chẳng tìm cách xa lánh hay đến gần tôi, mà chỉ từ từ cựa quậy áp sát cơ thể tôi, như thể chính nó muốn tự chọn lấy chỗ của mình.

Chiếc pull-over của Natalie được cài dọc theo bờ vai bằng một dãy khuy áo luồn vào các khuyết len đen.

Các ngón tay tôi lần mở cái khuy thứ nhất gần cổ, rồi khuy tiếp theo. Tách hai mép áo pull ra, tôi đặt môi lên làn da trần của nàng. Tôi mất hết mọi ý thức thực tại. Phải chăng đây thực là người không quen biết, mà tôi đã gặp, ba tuần lễ trước, tại lối đi vào một ngôi làng ở Sologne (2) và là người mà tôi đã không hề thốt một lời.

Dưới lần len, da nàng ấm áp mềm mại lạ lùng gần như mỏng manh. Natalie đáp lại sự xâm lấn của đôi môi tôi bằng một thoáng run rẩy chống đỡ nhưng nàng không tìm cách che chắn bờ vai mà tôi trông thấy dưới lần len lốm đốm mượt mà.

Và chúng tôi cùng nhau chìm đắm rất lâu, quấn quít lấy nhau trong niềm hoan lạc thâu đêm.

Chú thích:

1. Bécasse (Bécassine): Người hầu gái ở Bretagne, nhân vật