
ng lại mà do dự.
– Lẽ ra anh dừng mới phải, – nàng nói.
Chúng tôi trở lại với các thói quen, tôi muốn viết là cái lệ thường của chúng tôi, trước đây. Chúng tôi lại gặp nhau vào bữa ăn trưa. Vừa uống cà phê, chúng tôi nói chuyện một lúc, rồi Natalie lại ra đi. Nàng thường trở về vào lúc chập tối; và tôi nghe tiếng bước chân nàng đi qua sàn gác rồi lên cầu thang.
Nàng tiếp tục sử dụng xe hơi của tôi. Rồi bỗng một hôm nàng trở về với một xe thuê, một chiếc Peugeot 205 màu đỏ, đăng ký biển số ở Indre và Loire. Người chủ tiệm xe đã lái chiếc xe tôi về. Hai xe chúng tôi cùng nằm gọn gàng trong gian nhà xe, nơi chúng trải qua nhiều đêm bên nhau.
Natalie đi đâu được nhỉ? Tôi chẳng tìm biết điều đó. Nàng luôn luôn đi về phía nam. Nàng đi Gué de Chambord, Blois hay Tours, như đăng ký danh bạ xe hơi mới của nàng đã chỉ ra?
Những ngày đầu tiên, tôi đã nghĩ đến kiểm tra máy đo cây số xe tôi, để xem nó có thể chỉ dẫn cho tôi khoảng cách nàng đã chu du. Nhưng tôi đã xua đi nhanh chóng cái mưu toan phiền phức này.
Thế nàng làm gì? Nàng có nghề nghiệp việc làm không, như có phần chứng tỏ trong cách đi lại đều đặn của nàng? Vậy thì, tại sao nàng trở về quá muộn đến thế? Hay là nàng đi tìm ai?
Dù thế nào chăng nữa, không bao giờ tôi còn thấy lại trên người nàng, không trên cánh tay, không cả trên mặt chút dấu vết nhỏ của bạo lực. Nay, những câu hỏi này về cách thức sống của nàng, về sự im lặng tuyệt đối của nàng, về lai lịch bản thân, chẳng khêu gợi bao nhiêu tính hiếu kỳ của tôi. Phải chăng, với tôi, đó là cái phương cách có tính phòng ngừa những điều tiết lộ mà tôi sợ động đến vết thương lòng?
Tuy nhiên Chúa biết cho là tôi đã gắn bó điên cuồng với nàng và tôi thường xuyên đau đớn vì ghen tuông mà Florence đã xem là bệnh hoạn, mỗi khi nó cố chống lại nỗi ham muốn sục sôi ngả theo những cám dỗ.
Theo dòng ngày tháng, tôi đã hướng dẫn cho Natalie biết về các tiện nghi trong nhà. Trong phòng nàng không có điện thoại, vì vậy tôi đề nghị nàng dùng cái máy ở phòng khách. Nàng tỏ ra không quan tâm mấy việc dùng nó. Tôi đã chỉ dẫn cho nàng số gọi, trong trường hợp cần được giao tiếp. Tôi không nghĩ là nàng có nhận được cuộc đàm thoại nào trừ phi khi văn phòng ở tầng trệt chuyển đường dây cho nàng.
Chỉ riêng một hôm, trước bữa ăn trưa, sớm hơn thường lệ một chút, khi vào phòng khách, tôi trông thấy nàng đang nói ở máy. Tôi đóng cửa lại và trở lại sau vài phút. Nàng đã không nhắc nhở gì về cuộc nói chuyện của nàng.
Tôi đã đặt bản in cuốn Milady trên cái bệ có chân qùy ở đầu cầu thang. Nó nằm đấy hai ngày, rồi một tối, nó biến mất. Natalie đã lấy nó đi.
Không bao giờ tôi còn lên phòng nàng.
– 19 –
Natalie đến ở trong nhà được quãng hai tuần thì thời tiết thay đổi.
Ở vùng Vendôme, cái lạnh ập đến đột ngột. Bề ngoài thì không có gì thay đổi. Bầu trời vẫn xanh một màu, lá cây còn chưa héo tàn, mà một buổi sáng, thật bất ngờ vào giữa tháng mười, khi tôi mở các cửa chớp, thì cái lạnh đã về.
Trước tiên đấy là một luồng không khí mạnh táp vào mặt tôi, làm rát cả da. Nhìn ra ngoài kia, tôi trông thấy và nghe được vô số tín hiệu của sự chuyển mùa. Đương nhiên, trước hết là lớp băng giá màu trắng bao phủ các ngọn cỏ, rồi đến cả độ âm vang của không khí cũng đổi khác, trong đó các âm thanh truyền đi xa, như trong một hang đá, những cuộn khói từ lò sưởi bốc thẳng lên giữa trời; và lát nữa đây, khi tôi sẽ ra sân, thì lớp sỏi, loại sỏi nhỏ tử các bãi sông Loire đem về, sẽ lạo xạo nghe khô dòn dưới đế giày tôi đi. Thế là cái lạnh đã về. Tôi đã gọi anh thợ dường ống đến kiểm tra và cho lò sưởi chạy.
Đến giờ trưa, tôi báo cho Natalie:
– Trời bắt đầu lạnh rồi, – tôi nói. – Người ta sẽ mở hệ thống sưởi, nhưng trong nhà có hai hệ thống. Người chủ trước kia đặt hệ thống trung tâm. Vì vậy mà cô thấy dàn tản nhiệt ở khắp nơi đấy.
Quả vậy, ở mỗi khung cửa sổ đều có một lò sưởi lớn bằng gang, mặt trên bằng phẳng và sơn màu xám, đồng màu với vạch chân tường.
– Trong phòng cô, trước đây không có thiết bị. Khi chúng tôi sửa sang lại, đã đặt ở đó một dàn sưởi điện. Trong phòng tắm cũng thế. Cô chỉ cần bấm nút điện và điều chỉnh nhiệt độ.
Natalie không trả lời. Nàng phải ghi nhớ lời chỉ dẫn của tôi.
Qua làn kính các cửa sổ phòng khách, những cánh cửa quay về hướng nam có tia nắng mặt trời rực rỡ rọi vào. Không còn là ánh nắng vàng như trước, làm rám da thịt, mà là một vầng hào quang nhạt hơn, trong đó ánh sáng đã được chắt sạch lớp tạp chất hơi nóng. Natalie đang ngồi trên tràng kỷ, quay lưng lại các cửa sổ, không thấy được thế.
Từ chỗ ghế bành đang ngồi, nhìn ngược chiều ánh sáng tôi thấy nắng vuốt ve tóc nàng. Ánh nắng không xuyên qua được mái tóc rất dày của nàng, mà đọng lại ở đấy, lượn quanh và vuốt lên những sợi tóc óng mượt, với vẻ chăm chút như của một bàn tay.
Natalie đứng dậy, vì đã uống xong cà phê. Trước khi đi, nàng báo với tôi:
– Tôi không nghĩ là sẽ về muộn tối nay.
Trong khi đi xuống văn phòng, tôi nghe tiếng xe nàng rồ máy.
Hệ thống sưởi bắt đầu cho thấy hiệu quả của nó. Vì mới được đốt lên, hơi nóng tỏa mùi sơn của các t