Duck hunt
Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322100

Bình chọn: 7.00/10/210 lượt.

lông của con hươu, mớ lông ẩm ướt và ấm nóng của nó. Tôi đã không dám sờ mó. Tôi quay người lại và thấy cái đầu con hươu nghẹo sang một bên và đang nhìn tôi. Hai mắt nó mở tất nhiên là nó đã chết, nhưng nó còn mang chứng tích, các mẩu lá, những bụi đất bết lại trên lông, tất cả dấu hiệu của cái thế giới nó đã sinh sống, và là nơi tôi đã dõi theo nó trong hai ngày.

Tôi bắt đầu vuốt ve nó theo cách người ta ve vuốt con chó, chậm rãi, bàn tay sấp lại. Và khi tôi vuốt đến cổ của nó, niềm xúc động của tôi mãnh liệt, thảng thốt đến nỗi nước mắt tôi trào ra đầm đìa.

Tôi đã tiếp tục vuốt ve nó, như một người bạn trong khi chiếc xe Jeep lăn bánh trong rừng…

– Anh đang nghĩ gì thế? – Natalie gạn hỏi tôi. – Trong anh kỳ lắm.

– Phải, tôi đang nghĩ chuyện khác, tha lỗi cho tôi. Nếu cô muốn, chúng ta có thể ăn trưa.

Đến cuối bữa ăn, chúng tôi trở lại phòng khách dùng cà phê. Natalie cho tôi biết các dự định của cô.

– Tôi có thể dùng xe của anh chiều nay được không? Tôi còn cần đến – Tôi sẽ thử thuê một chiếc, chắc là tôi sẽ không về muộn đâu.

– Cô có muốn tôi chờ cô về ăn tối không? – Tôi nói với nàng.

– Không! Tôi không ăn tối.

Rõ ràng là nàng đang suy tính sẽ làm gì trong buổi tối, nên hỏi tôi:

– Trong nhà có sách không anh?

– Có nhiều sách lắm. Trong phòng cô, hình như là có đấy.

Tôi nghĩ đến cái giá sách nơi Florence đã xếp ở trên hai ngăn, những sách đọc dành cho khách vãng lai.

– Tôi đã thấy những cuốn sách ấy, – Natalie trả lời. – Đó là những sách bằng tiếng Anh. Không phải là loại tôi tìm.

– Cô quan tâm loại gì?

– Tôi mới đọc một cuốn tiểu thuyết của Vicki Baum, “Hồ của Quí Bà”. Tôi muốn đọc thêm những cuốn khác. Tôi nhớ hình như có một cuốn, chuyện sảy ra ở Thượng Hải, đúng vào trước chiến tranh. Tôi đã xem tivi một bộ phim về một con ngựa cái, tên là Milady. Phim đó phỏng theo truyện của Paul Morand. Tôi chưa đọc gì của tác giả. Anh có không?

– Đó là những nhà văn đồng đại, – tôi nói.

– Phải, đó là một thời đại phóng khoáng, thời đại của những năm ba mươi, hay hơn thời đại chúng ta. Tôi nghĩ là sẽ thú vị lắm nếu tôi được sống trong thời ấy.

Quả thật là tôi không thể hình dung được Natalie đội cái mũ hình chuông úp lên trên đầu, có dải ruy băng màu thắt quanh, và mặc một chiếc váy xếp, đung đưa trước gió, để lộ đôi chân.

Đôi chân của Natalie rất quan trọng đối với tôi. Tôi đã chú ý dáng đi của nàng từ ngày đầu tiên: đó cũng là cái cảm giác trước nhất mà tôi cảm nhận được. Rồi tôi đã thấy đầu gối nàng trong xe tôi và đôi chân nàng khi đi xa về tiệm thuốc. Chúng có đường nét hoàn mỹ, thon thả và rắn chắc. Natalie không tìm cách phô ra, nhưng nàng cũng chẳng có cố gắng nào để giấu giếm chúng. Tôi yêu thích nhìn chúng mỗi khi nàng ngồi ở tràng kỷ. Vì đệm tràng kỷ rất thấp, nên mỗi lần tôi lại thấy từ đầu gối đến bắp vế. Tôi có nỗi lo sợ khám phá ở đó một chi tiết, một vết hằn trên làn da, một tĩnh mạch xanh quá rõ, một đường gân lồi lõm, làm phá vỡ sự hoàn mỹ. Nhưng không, không gì làm xấu được vẻ đẹp, sức sống và nét dịu dàng hấp dẫn của chúng được.

– Tôi sẽ chỉ cho cô nơi các các cuốn sách, – tôi nói. – Sách ở phòng bên ấy.

Tôi dẫn nàng vào căn phòng làm việc nho nhỏ của tôi.

Một bên nó thông với phòng khách, và bên kia với phòng tôi. Đó là một căn phòng đầy các ngăn để sách làm bằng gỗ thông bình thường, mà người chủ trước đã kê ở đấy. Trên các ngăn này, tôi xếp thành hàng tất cả các sách của tôi, và cả những sách mà tôi nhận được của cha tôi. Trong số đó, có thể có những tác phẩm của Paul Morand.

– Cô cứ lấy cái gì mà cô thích, – tôi nói với Natalie. – Trong các tủ tường dưới nhà, cô sẽ tìm được các sách bỏ túi. Và nếu cô muốn xem tivi, tôi có thể đem máy lên phòng cô. Ở đó có ổ cắm ăng ten đấy.

Natalie lắc đầu:

– Không cần đâu, – nàng nói. – Tôi không xem tivi.

Natalie đã xuống cầu thang đi về phía cửa ra vào nhà, sau khi đã chọn vài cuốn sách bỏ túi mà nàng đặt trên chiếc khay chân quì ở đầu cầu thang.

Tôi nghe nàng khởi động máy xe. Tôi không kịp đi ra mở cổng cho nàng. Nàng đã đi rồi.

– 17 –

ối hôm ấy, Natalie không về muộn.

Ngồi trong phòng khách, tôi nghe tiếng nàng đi qua chỗ đầu cầu thang lúc chín giờ ba mươi. Có tiếng cửa sập lại khi nàng đóng cửa phòng trên lầu hai.

Tôi hy vọng là nàng sẽ dừng lại ở phòng khách lúc trở về; nên đã đặt cuốn Milady, mà cuối cùng tôi đã tìm được, trên chiếc bàn thấp, để trao cho nàng.

Đó là cuốn sách cha tôi đã mua và đọc say sưa. Ông đam mê môn cưỡi ngựa và từng phục vụ ở một đơn vị kỵ binh mà người ta đã nhanh chóng giải tán, ở buổi đầu cuộc chiến tranh vừa qua. Bìa cuốn sách gãy góc và gáy sách bị trầy rách như các cuốn sách được đọc nhiều lần.

Tiếng răng rắc sàn nhà cho tôi biết là Natalie đang làm gì đó trong phòng nàng. Tôi có phải đem cuốn sách này lên cho nàng không nhỉ?

Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ. Lần này thì chính là tôi đang thu mình trên chiếc tràng kỷ để cân nhắc xem là mình có nên hay không nên.

Chắc hẳn Natalie sẽ cảm động về sự ân cần của tôi. Chính nàng đã nhắc đến cuốn sách này. Nhưng biết đâu cũng có thể nàng thấy trong