
dọa tôi!” Đôi mắt Bạch Tiểu Hoa hồng hồng, vẻ mặt hoảng sợ.
Khi anh chuẩn bị ngã xuống thì cô đã vội chạy lại, khiến cho toàn bộ cơ thể anh đều ngã vào người cô. Nâng tay lên lau vết máu ở khóe miệng anh nhưng cứ càng lau thì máu chảy ra càng nhiều.
“Làm sao bây giờ, anh chảy rất nhiều máu, Tiểu Xuân, anh đừng làm tôi sợ!” Vừa mới lúc nãy cô còn nói sẽ cứu anh, không để anh chết, nhưng đảo mắt một cái thì anh như muốn biến mất ngay trước mắt cô, đều tại cô, đều là lỗi của cô.
Ngọc Đường Xuân bắt lấy tay cô, nhìn biểu tình thất kinh của cô, trong lòng anh đau xót, cười nói, “Anh không sao, em đừng khóc! Ngoan!”
Bạch Tiểu Hoa lập tức im lặng, khóc không thành tiếng, một chữ cũng không nói nên lời.
Sở Vân Hiên đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng hắn như có cái gì đổ vỡ từng mảng từng mảng.
Hắn nhìn thấy Tiểu Hoa từng bước tiến về phía mình, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, bàn tay hung hăng tát một tát vào mặt mình tạo nên âm thanh thanh thúy, khuôn mặt cảm nhận sự đau rát lan tỏa. ( ( )
“Sự việc thành ra như vậy anh vừa lòng chưa? Nhất định nhìn người khác đau khổ thì anh mới vui vẻ có đúng không? Tiểu Xuân nếu có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, sẽ không bỏ qua cho anh!” Cơ hồ là khàn cả giọng, Tiểu Hoa hung hăng nắm lấy áo hắn, điên cuồng lắc mạnh.
Giờ phút này, hắn không cảm thấy cơ thể đau đớn, cũng không cảm thấy hai má đau rát.
Thứ khiến hắn đau đớn thực sự lúc này chính là tâm của hắn.
Sở Vân Hiên không nói một lời, đôi mắt vốn xinh đẹp quyến rũ, phút chốc đã trở nên ảm đạm.
Hắn xoay người, rời đi.
Ở một góc cô không nhìn thấy, Sở Vân Hiên phụt một tiếng, ngụm máu nãy giờ hắn cố nhịn cũng không kìm được nữa, cuối cùng cũng phun ra. ( (( )
Một cỗ chất lỏng ấm áp không ngừng từ trong cơ thể trào ra.
Phịch một tiếng khụy xuống đất.
Một giọt nước mắt trong suốt, theo sườn mặt hoàn mỹ của hắn, chậm rại rơi xuống, trộn lẫn với máu, rớt xuống nền đất.
Q.1 – Chương 42: Sinh Không Đúng Lúc
Bước chân thất thểu, chậm rãi xuyên qua màn đêm hắc ám lạnh như băng.
Giờ phút này, Sở vân Hiên rốt cục mới hiểu được, mọi người trên đời này vì yêu mà đau, vì yêu mà rơi lệ. Đàn ông không phải không biết khóc, chẳng qua là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm mà thôi.
Hắn bị trọng thương nhưng không hề có cảm giác, chỉ cảm thấy trái tim lúc này như vỡ vụn từng mảnh.
Tâm bị tổn thương thì so với thân thể có đáng gì.
“Xuất hiện đi.” Sở Vân Hiên thản nhiên nói, thân thể vô lực ngã ngồi xuống đất.
“Lão đại!” Sở Thiểu Hoa từ góc tối đi ra, thấy điệu bộ suy yếu của Sở Vân Hiên thì muốn đỡ hắn dậy.
Sở Vân Hiên khoát tay, “Không cần, cứ để tôi như vậy đi.”
Bóng dáng cô đơn, đâu còn vẻ tiêu sái phong hoa tuyệt đại cùng mị hoặc người khác như mọi khi.
Sở Thiểu Hoa nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, thương thế của lão đại không nhẹ, bất luận là thân thể hay tâm lí, đều gặp phải đả kích trí mạng. Hắn biết, mọi lời an ủi đều vô dụng, mấu chốt ở đây chính là lão đại. Tục ngữ nói rất đúng, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, khúc mắc của lão đại đều ở chỗ Bạch Tiểu Hoa. Nhìn hai người rối rắm như vậy, người luôn lạnh nhạt như Sở Thiểu Hoa cũng cảm thấy bối rối.
Hai người này, rõ ràng là yêu nhau.
Sở lão đại không nói, nhưng ai nhìn vô cũng nhận ra, anh ấy đối với Bạch Tiểu Hoa là yêu thương tới tận xương tủy.
Bạch Tiểu Hoa tuy rằng ở mọi nơi đều không muốn gặp lão đại, nhưng cũng không phải thật sự chán ghét anh ấy, nói đúng ra, chính là trốn tránh tình cảm của anh ấy, không thể đáp lại mà thôi.
Điều này… cũng là khúc mắc.
Sở Vân Hiên không biết cách thể hiện tình cảm của mình, chỉ cần là người hắn yêu thì hắn sẽ cho người đó thứ tốt nhất.
Còn Bạch Tiểu Hoa tuy bề ngoài có vẻ thờ ơ, không để ý đến chuyện vặt vẵn, kì thực cô là một người rất thông minh, có khí chất.
Một người đối với tình cảm rất cố chấp, một khi đã yêu thì tuyệt đối không buông tay, không sợ chết đâm đầu vào.
Còn một người thì đối với tình cảm hàm súc uyển chuyển, không dễ gì để người khác chạm đến nội tâm của mình, quá mức bình tĩnh, cẩn thận.
Hai loại người này nếu tiến tới với nhau, hậu quả là gì có thể đoán được.
Bất quá, lần đầu tiên Sở Thiểu Hoa cảm thấy, Sở Vân Hiên rốt cục cũng giống như người bình thường, người bình thường thì nên có phản ứng, có vui buồn cũng có đau lòng, không phải như trước kia là một con người máu lạnh tàn nhẫn, không có tình cảm, giống như một người máy sống.
Ít nhất, đây là một khởi đầu tốt.
Thân là trợ thủ đắc lực của lão đại Thiên Long hội, hắn tự nhiên sẽ không mặc kệ, tuy rằng không trực tiếp nhúng tay nhưng ở một bên nói vài lời cũng là có thể.
Qua nửa ngày, Sở Thiểu Hoa rốt cục cảm thấy không thích hợp lắm, liền tiến lên nhẹ giọng nói, “Lão đại, trở về nghỉ ngơi đi, tôi mời phu nhân đến xem thương thế giúp anh.”
Sở Vân Hiên khẽ thở dài một hơi, thản nhiên nói, “Không cần, không có gì đáng ngại.”
Hắn không có gì đáng ngại, máu chảy ra nhanh như vậy còn làm vẻ mặc kệ, phỏng chừng ngày mai là có thể lập di chúc luôn được rồi.
Hắn muốn náo loạn không giống như bình