
phía sau anh.
Sở Vân Hiên cắn môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đang lôi kéo Tiểu Hoa, không khí chung quanh càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bạch Tiểu Hoa nâng mí mắt lo lắng nhìn Ngọc Đường Xuân, đôi mắt tràn đầy sự xin lỗi.
“Thật xin lỗi, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh nhưng lại làm liên lụy tới anh.”
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, “Ngốc quá!” Vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt tràn đầy yêu thương không hề che dấu.
Môi của Sở Vân Hiên lúc này đã bị hắn cắn nát, máu nhè nhẹ chảy ra, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Bạch Tiểu Hoa quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Sở Vân Hiên, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh không có quyền nhúng tay vào chuyện của tôi, nếu anh cứ nhất định phải làm như vậy, thật xin lỗi, chúng ta chỉ có thể hủy bỏ việc hợp tác này, tôi sẽ lập tức rời đi.”
Sở Vân Hiên nghiến răng nói, “Em muốn rời đi, trừ phi tôi chết.”
Bầu không khí tĩnh lặng, đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Bạch Tiểu Hoa thở dài, nhìn vào đôi mắt Sở Vân Hiên, hiện lên một chút bi thương, bất đắc dĩ nói, “Cần gì chứ, anh cần gì phải làm như vậy!” Hà tất gì hắn còn muốn chấp nhất đoạn tình cảm 5 năm trước mà cô đã muốn chôn kín nó đi chứ.
Tâm Sở Vân Hiên run lên nhè nhẹ.
Mỗi khi cô dùng ánh mắt này nhìn hắn, hắn có một cảm giác vô cùng sợ hãi. Ánh mắt đó quá mức bi thương, mang theo sự ly biệt, mờ mịt như đêm đen không có chút tia sáng nào.
“Em yêu Ngọc Đường Xuân sao?” Người đàn ông này, lịch sự tiêu sái, nụ cười như gió xuân, đối với phụ nữ thì khó có thể ngăn cản dụ hoặc.
Cho dù là Sở Vân Hiên hắn cũng không thể xem thường người đàn ông này thì huống chi là bọn họ lại sớm chiều ở chung với nhau.
“Anh nói cái gì?” Bạch tiểu Hoa bất thình lình bị hắn hỏi như vậy thì hoảng sợ, phản xạ tự nhiên nhìn thoáng qua Ngọc Đường Xuân, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường không có biểu tình gì, lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn Sở Vân Hiên, “Đừng nói những việc không thể xảy ra.” Nhưng trong lòng cô lại nảy lên một cái, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Hai má cô ửng hồng, tựa hồ đã chứng minh lời nói của mình, hai tay Sở Vân Hiên nắm chặt, tụ tập chân khí vờn xung quanh thân thể hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Đường Xuân, “Tiểu Hoa có sức hấp dẫn chứ, phải không Ngọc Đường Xuân?”
Ngọc Đường Xuân nhíu mày, khẽ cười dịu dàng nói, “Cô ấy là người phụ nữ có sức hấp dẫn nhất mà tôi từng gặp.”
Bạch Tiểu Hoa không biết làm sao, nhìn hai người như vậy, trong lòng cô có chút bối rối.
Một cỗ chân khí khác ập tới, vờn quanh cơ thể Ngọc Đường Xuân.
Hai người đều có thực lực Huyền giai hậu kì đỉnh, phòng khách nho nhỏ đã không thể chịu được uy lực của bọn họ. Sàn nhà và vách tường bắt đầu xuất hiện những vết nứt, những ly tách thủy tinh trên bàn đều biến thành bột, đồ nội thất trong nhà cũng đều bị phá hư, tất cả phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bạch Tiểu Hoa không phải người tu luyện nhưng cô cũng cảm nhận được sự uy áp khủng bố này, may mắn là tiểu bảo đã được cô đưa đến một biệt thự khác.
Đối với thực lực của Ngọc Đường Xuân, Sở Vân Hiên có chút kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Ngọc Đường Xuân có cùng cấp bậc với mình.
Tưởng rằng bản thân mình như vầy thì có chút kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ, đây mới là chân chính cường địch, một chút lơi lỏng không may sẽ bị rơi xuống thế hạ phong ngay.
Hiện tại tên đã trên dây, không thể không bắn.
Là đàn ông, trong lúc chiến đấu, không thể bỏ chạy, không thể khoan nhượng.
Giữa lúc Bạch Tiểu Hoa la lên, hai người đã bộc phát ra sát khí mãnh liệt, cả hai đều muốn dùng một chiêu để phân định thắng bại.
Bởi vì hai quyền giao nhau là một kích toàn lực nên khiến cho cả phòng khách sụp đổ, biệt thự xa hoa trong nháy mắt bị phá hủy, biến thành đống đổ nát.
Từ lúc hai người chuẩn bị phát kích thì Bạch Tiểu Hoa đã được bọn họ dùng chân khí đưa ra ngoài, nếu không cô cũng sẽ bị chôn vùi dưới đống phế tích.
Lần đầu tiên được chứng kiến sự hủy diệt lớn như vậy, Bạch Tiểu Hoa khiếp sợ không nói nên lời, qua nửa ngày cô mới kịp phản ứng, vội vàng chạy về phía đống đổ nát.
“Tiểu Xuân, Sở Vân Hiên!”
Giữa đống đổ nát, có một bàn tay đưa ra.
Sở Vân Hiên ho khan hai tiếng, đi ra một cách khó khăn, quần áo rách bươm, cả người trông vô cùng chật vật.
Thấy hắn không có việc gì, Bạch Tiểu Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay hắn, sốt ruột hỏi, “Tiểu Xuân đâu? Sao Tiểu Xuân còn chưa ra?” ( )
Cô hỏi Ngọc Đường Xuân, mà không phải hắn.
Sở Vân Hiên chỉ cảm thấy một ngụm máu tanh dâng lên trên cổ họng, hắn cố gắng nhịn xuống, đem dòng chất lỏng đó trở về chỗ cũ.
Ngay lúc đó, ở phía sau truyền đến giọng nói yếu ớt của Ngọc Đường Xuân.
“Anh ở trong này, đừng lo lắng.”
Nghe được giọng nói của anh, Bạch Tiểu Hoa mới buông Sở Vân Hiên ra, nhanh chóng chạy về phía phát ra giọng nói.
Bộ dạng của Ngọc Đường xuân so với Sở Vân Hiên càng thêm chật vật, khi vừa đi ra thì phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay muốn té, khiến người khác kinh hồn bạt vía.
“Tiểu Xuân, anh làm sao vậy, đừng