Polaroid
Một cục cưng và bốn baba

Một cục cưng và bốn baba

Tác giả: Dạ Khinh Trần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329731

Bình chọn: 7.5.00/10/973 lượt.

. Nửa người hắn đã muốn rớt khỏi giường, nắm chặt tay nhỏ của cô nói “Đừng đừng đừng, đừng đi, anh uống anh uống, anh uống được chưa?”

Bạch Tiểu Hoa lúc này mới dừng bước, xoay người, đôi mi thanh tú ngả ngớn nhếch lên “Thiệt không? Tôi cũng không ép anh nha.”

Sở Vân Hiên bất đắc dĩ, gật đầu như gà mổ thóc “Em không ép anh, thật sự không ép, là anh tự nguyện muốn uống. Cho nên… Em đừng đi.”

Thấy hắn vết thương đầy mình, cô không khỏi nhíu chặt mày. Thở dài một hơi, dưới ánh mắt chờ mong của hắn, cô đỡ hắn lên giường trở lại.

“Anh uống thuốc tôi sẽ không đi nữa.”

Giống như đạt được chấp thuận, Sở Vân Hiên trong lòng nở hoa. Hắn kích động nâng chén thuốc đen tuyền kia, bịt chặt mũi, một hơi uống hết.

“Khụ khụ….” Thiếu chút nữa nghẹn chết. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy muốn nôn hết cả lục phũ ngũ tạng ra luôn.

Bạch Tiểu Hoa lúc này mới nở ra nụ cười hài lòng. Cô đem thuốc trị thương đã được chuẩn bị tốt ra, cởi quần áo hắn, giúp hắn bôi thuốc.

Cô bày ra khuôn mặt mười phần mềm mại ấm áp, tay cẩn thận xoa xoa da thịt hắn, khiến hắn cảm thấy từng đợt tê dại khó kiềm chế được. Tựa như chuyện trước đây chưa từng xảy ra, hết thảy đều vô cùng tự nhiên, hai người đều biết điều ngậm miệng, không nhắc tới chuyện của Ngọc Đường Xuân.

Cô ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của hắn.

Không khí đọng lại, hắn đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Không phải môi, mà là trán.

Mang theo thương tiếc, mang theo cưng chìu, mang theo quyến luyến.

Tựa như lông chim, nhẹ nhàng lướt qua-

Q.1 – Chương 44: Hoàng Đế Tuyển Phi

“Muốn chết sao?” Không kịp né tránh cái hôn của sói, Bạch Tiểu Hoa buồn bực trừng mắt nhìn hắn. Hắn còn chưa đánh răng nha! (Câu này không rõ, nguyên văn: 丫的欠抽呢!)

Sở Vân Hiên khôi phục lại bộ dạng xinh đẹp nhẹ nhàng lúc trước, nhếch môi cười “Đây là quà cảm ơn của anh! Tuy nhỏ nhưng là tấm lòng. Nếu em muốn, đóng gói anh tặng luôn cho em cũng được.”

Tay xoa thuốc dùng lực mạnh một chút khiến Sở yêu tinh đau đến thở dốc. Bạch Tiểu Hoa lúc này mới vừa lòng.

“Với cái đức hạnh này của anh, thùng rác nhà tôi còn chưa thấy được, đã bị tôi quăng mất rồi.”

Khóe mắt Sở Vân Hiên nhảy dựng. Thực đủ tàn nhẫn!

Giúp hắn xoa xong thuốc đã là ba giờ rưỡi sáng.

“Nào! Hiện tại đã khuya, nhanh nghỉ ngơi đi. Đừng lăn qua lăn lại nữa.”

Sở Vân Hiên nghe xong lời này, không cam chịu. Hắn lôi kéo bàn tay nhỏ của cô, bĩu môi “Đừng đi, ở lại giúp đỡ anh, please (Hoặc anh xin em đó)!” Hôm nay hắn chịu kích thích quá lớn, nếu không nhìn thấy cô, hắn nhất định sẽ điên mất. Huống chi bên cạnh còn có một Ngọc Đường Xuân đang nhìn chằm chằm, bảo hắn làm thế nào yên tâm đây?

Ngoài ý muốn là Bạch Tiểu Hoa lần này không cự tuyệt. Thứ nhất, sắc trời đã quá muộn, từ đây trở về biệt thự của cô cũng phải hơn nửa tiếng. Vừa nãy là do Sở Thiểu Hoa tới đón cô, nên cô cũng không lái xe đến. Hiện tại cũng không thể kêu Sở Thiểu Hoa đến, cô cũng không yếu ớt tới vậy. Thứ hai, cô cũng không yên lòng Sở Vân Hiên, mặc dù bây giờ thoạt nhìn hắn cũng không có gì đáng ngại.

“Được, tôi ở lại. Cho nên anh nhanh chóng nhắm mắt ngủ cho tôi.”

Sở Vân Hiên đối với tính cách của cô vô cùng hiểu biết. Tuy rằng mấy năm nay cô thay đổi không ít, nhưng bản tính mỗi người vốn rất khó sửa được, nên hắn đương nhiên biết trong lòng Bạch Tiểu Hoa vẫn là thiện lương chính trực. Cô sẽ không làm phiền người khác, lại càng không bỏ hắn đang bị trọng thương một mình.

Cho nên, hắn không nói thêm gì nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống, đỡ phải khiến cô tự nhiên lại động kinh, đến lúc đó hắn khóc cũng không khóc được.

Bạch Tiểu Hoa giúp hắn đắp chăn xong, sau đó ngồi ở bên giường.

Sở Vân Hiên không đành lòng để cô thức đêm như vậy, mở miệng nói “Giường này rất lớn, em lên đây đi. Anh cam đoan sẽ không làm gì khiến em tức giận, được không?” Nói xong, còn để biểu đạt thành ý của mình, hắn đem thân thể dịch sang một bên, chừa ra một khoảng khá lớn.

Bạch Tiểu Hoa nhìn một chút, rồi thản nhiên nói “Không cần, tôi ngủ ngồi một chút là được rồi. Anh không cần phải quan tâm.”

Sở Vân Hiên thở dài “Em như vậy làm sao anh nghỉ ngơi. Nhìn em như vậy anh đau lòng.”

Hắn tự nhiên biểu lộ tình cảm khiến trái tim Bạch Tiểu Hoa đập mạnh. Sắc mặt cô có chút mất tự nhiên.

“Anh còn lảm nhảm tôi sẽ đi đấy.”

Quả nhiên, những lời này vẫn là có uy lực nhất. Sở Vân Hiên còn đang định mở mồm nói gì đó liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ánh sáng màu vàng ở đầu giường nhẹ nhàng chiếu vào hai người, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của cô.

Sở Vân Hiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mí mắt bắt đầu rơi xuống. Thuốc uống lúc nãy bây giờ đã có tác dụng, có chút buồn ngủ.

Nắm chặt lấy tay cô, năm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn ngủ an ổn như vậy.

Tiểu Hoa vốn nghĩ muốn rút tay ra, nhưng thấy hắn ngủ thật sâu lại nắm chặt tay cô không buôn, nên vẫn để mặc hắn. Không lâu sau, cơn buồn ngủ ập lại, cô dần dần nhắm nghiền hai mắt, ngủ.

Thẳng đến ngày hôm sau, khi tỉnh lại, cô mới phát hiện mình nằm thoải mái trên giường, còn người bên cạnh sớm chẳng biết đã đi đâu.

Không phải