
nảy giống như trái bom, một chút là nổ. Anh đã tha thứ cho cô gái này đã đẩy mình ra để chạy cùng người khác, lại còn có ý tốt bảo đầu bếp làm bửa trưa, chính là muốn bày tỏ đối với cô, thế mà cái kẻ ngu ngốc này lại cự tuyệt rồi!
Nhịn xuống kích thích muốn bóp chết cô, khóe miệng hung hăng căng lên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đây là anh tự kêu đầu bếp làm, có dinh dưỡng, đối với thân thể rất tốt, mà còn…Nó không nhiều chất béo.”
Thôi, trước đây là do mình làm sai, anh nhịn.
Dường như không nghĩ tới những lời này từ trong miệng Hạ Lưu Ly nói ra.
“Nhìn cái gì vậy, mới phát hiện bổn đại gia đây rất tuấn tú có đúng hay không?” Bị cặp mắt vô tội của cô nhìn làm toàn thân nóng lên, lúc đầu cảm thấy con gái mập là không có gì tốt, đây không phải rất đáng yêu sao?
Bạch Tiểu Hoa chưa lấy lại tinh thần, trong đầu còn đang lập lại lời nói anh ta vừa mới nói xong lúc nãy, người con trai hờ hững mà cũng có lúc lại cẩn thận như vậy sao? Không khỏi có chút xấu hổ, đến ngay cả hạ Lưu Ly cũng nhận ra, chuyện mình đang giảm béo.
“Đừng có mà thất thần bất động, ăn cái này!” Tiện tay đem cà mên của Bạch Tiểu Hoa ném xuống, đem cơm trưa của mình đưa đến trước mặt Bạch Tiểu Hoa.
“Anh…” Thật sự là làm cho người ta không thể nói được lời nào mà.
“Kỳ thật em như vậy cũng rất tốt, vô cùng… thật đáng yêu, không cần giảm..” Chết tiệt, từ khi nào mà anh lại biến thành ẻo lả như vậy!
Bạch Tiểu Hoa thấy gương mặt đẹp trai của anh đỏ lên, đôi mắt cũng không biết nhìn cái gì, trái phải đều là những tình huống xấu hổ bất an, hoàn toàn là khó chịu nhất.
Không khỏi nở nụ cười, đem phần cơm trưa đến trước mặt mình, nhỏ giọng nói: “Cuối cùng là ai đáng yêu, thật là, lần đầu tiên nhìn thấy có người nói láo đáng yếu đến mức này!”
May mắt lúc này Hạ Lưu Ly đang tập trung chú ý đến tay đang cầm đũa của cô, nên không nghe thấy cô đang nói thầm cái gì.
Nghĩ đến người được vạn người sùng bái, Thái Tử Gia kêu ngạo cuồng vòng, quả thật không phải là rất xấu, chẳng qua là bị làm hư mà thôi, nhiều nhất cũng là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi.
“Cảm ơn!” Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên lộ ra nụ cười đối với anh, sáng ngời thuần khiết.
Hạ Lưu Ly cảm thấy được sự tươi cười của cô, so với gió mùa xuân còn ôn nhu hơn, so với thủy tinh còn sáng hơn, so với trên thế giới những thứ đó đều là trò hề mà thôi.
Thình thình thình thình thình thình thinfhg–
Tim đột nhiên đập mạnh, hô hấp tăng nhanh, trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Hoa, trong lòng giống như nở hoa, thật động lòng người, mùi thơm bốn phía, mơ hồ tản ra một loại mùi thơm câu hồn con gái.
Loại cảm giác này… Chẳng lẽ chính là … Tình yêu sao?
Hạ Lưu Ly hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên nếm đến mùi vị của tình yêu, thua bởi một nụ cười của Bạch Tiểu Hoa.
Nhưng mà, không kịp chờ anh trở về chổ cũ, trong phòng học liền truyền đến một tiếng thét chói tai.
Lịch sự nho nhã, lúc Tiêu Lạc Hàn vừa phong độ vừa anh tuấn xuất hiện tại cửa, ánh mắt Hạ vương tử đen lại đến không phân biệt rõ rồi.
bạch Tiểu Hoa cũng ngây ngẫn cả người, bất quá thêm sững sốt, đôi má ửng hồng, ngượng ngùng, một bộ dáng mất hồn.
Hạ Lưu Ly hèn mọn hung tợn mắng cô: “Bộ dáng ngu xuẩn.”
Lúc này đâu còn tâm tư đấu võ mồm với nah, thấy Tiêu Lạc Hàn đi tới phía mình, không tự giác liền đem thức ăn trước mặt đẩy ra ngoài.
Cái cô gái đáng đánh đòn này!
“Học trưởng, sao anh lại tới đây!” Miệng tuy hỏi như vậy, nhưng biểu tình là rất vui mừng.
Tiêu Lạc Hàn nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Hạ Lưu Ly, nhếch môi cười, ôn hòa mà nho nhã, lúc ánh mắt đang muốn ăn thịt của Hạ Lưu Ly nhìn, cùng tiếng thét chói tai xung quanh, ôn nhu nắm tay Bạch Tiểu Hoa, “Tới đón bạn gái đi ăn, là quyền lợi và là nghĩa vụ của bạn trai…!”
Bạch Tiểu Hoa xấu hổ đỏ mặt, thế nhưng không có đáp lại lời của Tiêu Lạc Hàn nói, nhưng cũng không có cự tuyệt, để cho Tiêu Lạc Hàn tùy ý lôi kéo tay mình, cũng giống như ngầm đồng ý lời nói của Tiêu Lạc Hàn là sự thật.
Tâm của tất cả nữ sinh đều đã nát.
Thế nhưng tất cả nam sinh cười đều vui mừng.
Lãnh Như Phong vẫn như cũ đang ngủ, đầu cũng không có ngẩng lên
Sở Vân Hiên chậm rãi ăn cơm trưa, động tác tao nhã, tuấn nhan mỉm cười, một vẻ mặt việc không liên quan đến mình.
Dung nhan tuấn mĩ của Hạ Lưu Ly tối sầm, hai nắm đấm siết chặt, sắc mặt xanh mét.
Con ngươi của Tiêu Lạc Hàn chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền che dấu đi, vẫn như cũ là nụ cười ôn hòa như bạch mã hoàng tử làm cho các nữ sinh mến mộ.
Vì thế, giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, bạch mã hoàng tử nắm lấy tay của cô bé lọ lem, tự nhiên rời khỏi phòng học.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Tiêu Lạc Hàn giống như mọi chuyện đều không ảnh hưởng đến hắn, Tiểu Hoa không khỏi đối với Lạc Hàn dâng lên một cỗ sùng bái. Không chỉ có bộ dạng đẹp trai, thân thủ tốt, đại não thông minh, bộ dạng thân sĩ, lại vẫn bình tĩnh như vậy, giống như mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều không làm khó được hắn.
Tiểu Hoa đột nhiên nhớ tới một câu danh từ – – đàm tiếu nhân gian, tường mái chèo tan thành mây khói.
“Phốc!” Bỗng nhiên Tiểu Hoa