Old school Easter eggs.
Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324175

Bình chọn: 9.5.00/10/417 lượt.

nh một cái dài rồi lấy lại vẻ nghiêm nghị và nói.

-Tôi nay tôi đã đi gặp người đối tác được công ti I’ chỉ định đến. đó là một người đàn ông…_nói tới đây cô lại bắt gặp cái điệu cười mỉa của xếp.

-Lần này tôi không làm tốt nhiệm vụ nên đã không thuyết phục được anh ta… nhưng khi biết tên tổng giám đốc là Trương Hoàng Phi của tập đoàn W, thì anh ta bảo lần này chỉ cần sếp tới gặp và đàm phán với anh ta thì hợp đồng này xem như chính thức được thông qua. Tôi đã cố gắng nói với anh ta đây là một hợp đồng quan trọng và thiệt hạy gây ra cũng không phải là nhỏ, vì vậy nếu có chuyện đó xảy ra thì người chịu trách nhiệm là anh ta nhưng anh ta không nghe. Tôi cũng đã nói rằng chuyện này là nhiệm vụ của tôi thông thường nhưng anh ta nhất quyết nói là muốn được chính thức làm việc với người tài năng như sếp._Cô nhanh nhẹn truyền đạt lại rõ ràng những gì mà bên đối tác “khó’” đưa ra.

Sau một lúc nghe những lời mà cô thư kí bức xúc của mình truyền đạt lại thì anh mới cất tiếng :

-Có vẻ như người đàm phán lần này không phải là một nhân viên thông thường để có thể xem chuyện thiệt hại như một trò chơi. …Vậy thì cô hãy sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với anh ta vào ngày mai. Huỷ mọi cuộc hẹn tối mai.

-Như vậy có được không! Phi nhất quyết lần này cậu định ra mặt hả?_cô thư kí bức xúc , đôi mắt có vẻ ngạc nhiên nhìn sếp của mình. Cất tiếng hỏi như một người bạn.

-Chẳng phải đây là một hợp đồng lớn ak. Dù sao người ta cũng muốn tiếp đãi mình. Không nên trốn tránh. Lần này tôi cũng muốn biết xem người nào có thể làm cô thư kí “khoá quỷ” của tôi gặp người như thế nào mà đến nổi thân bại danh liệt…_Phi nháy mắt nhìn cô thư kí của mình. Xong đứng dậy đi về phía máy tính , mặc cho cô gái đang xanh mặt đứng phía sau.

-dừng có nói với tôi là cậu lại đến đây để xem ảnh của cô gái ấy nữa nhé!_Thu có vẻ bức xúc nhưng khi trong thấy anh đi đến chỗ đặt chiếc máy tính xách tay thì cô mới thốt lên. Quả thật cô không biết cô gái đó là ai , chứ cô mà biết thì thể nào cô cũng phải làm ra ngô ra khoai.(Chặc chặc…ss này hung hăng nhỉ?)

-Không có chuyện gì nữa thì cậu về trước đi. Tớ phải ghé chỗ này, không đưa cậu về nhà được._Phi lảng đi nhìn vào đồng hồ rồi xách chiếc cặp da và với chiếc áo vét bên cạnh rồi bước ra ngoài để lại ánh mắt khó hiểu của Thu. Cái dáng cao gầy nhưng rất chuẩn của anh biến mất trong dãy hành lang dài vắng người.

************

Chiếc BMW đen sang trọng tiến vào con hẻm nhỏ tối đen rồi dừng lại dưới một cây đèn đường nhỏ yếu ớt phát sáng. Người ngồi trong xe không có động tĩnh gì, cánh cửa xe vẫn chưa được mở ra.

.

.

.

Nếu quan sát kĩ chiếc xe sang trọng đó thì người ta có thể thấy được sau lớp cửa kính màu đen là đốm lửa nhỏ, rất nhỏ…

Anh ngồi trong xe, trên hai ngón tay giữa của anh kẹp một điếu thuốc sắp tàn gần hết nhưng anh vẫn không buồn rảy nó đi, anh bất động… Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Thứ ánh sáng vàng nhạt đâm xuyên qua lớp cửa kính dày rồi động lại ở từng đường nét trên khuôn mặt anh. Làng khói thuốc không có chỗ thoát ra nên bám víu lấy sống mũi cao cao đầy nam tính của anh, môi anh nhếch lên tạo nên một đường cong tuyệt mĩ rồi cứ cứng lại, Ánh mắt anh nhìn vô định ra bên ngoài xe nhưng có lẽ anh đang tự đấu tranh với ham muốn của mình để không phải nhìn về phía cánh cửa sổ đang bật mở có rèm cửa màu trắng sữa. Nơi mà anh biết ở đó đang có một thứ mà anh ao ước bao năm qua…

Đưa điếu thuốc lên miệng rít dài một hơi đến tận đầu điếu làm cho da ở giữa hai đầu ngón tay đỏ cả lên, anh chỉ nhìn hai ngón tay của mình rồi mỉm cười mỉa, hai mắt nhắm hờ lại. Cuối cùng thì anh vẫn không thể nào tìm cho mình một lí do để bước vào căn phòng đó lần thứ hai.

Tại sao khi trở về anh luôn thấy giận và trách móc cô nhưng lại không thể hận cô. Suốt bao nhiêu năm đã có nhiều lí do để đáng hận cô, hận bởi vì cô yêu người con trai khác, hận bởi cô không giữ lời hứa, hận…Nhưng dù liệt kê ra cả tá lí do thì anh vẫn không thể hận cô. Phải chăn khi đã yêu một người nào đó thì ta không thể hận người đó. Vậy thì tại sao người ta lại nói : “Càng yêu nhiều lại càng hận nhiêu”…Anh buồn bã nhẽo miệng cười thêm một lần nữa rồi bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.

-Tại sao anh không vào nhà mà đứng ở đây ?_Giọng nói ngọt ngào mang chút lo lắng và trách móc cất lên ở bên kia đường.

Anh cừng đờ lại, điếu thuốc trên tay rơi xuống nền thảm xe vùng vẩy cháy một lổ nhỏ nơi thảm rồi yếu ớt tắt đi, làn khói mờ bay lên…Anh đưa mắt sáng nhìn ra cửa kính xe…Cô gái đứng đó, trên người là chiếc áo len mỏng, trên tay nắm một bịt nilong, dù trời có tối thế nào thìu qua giọng nói anh vẫn có thể đoán là người đó. Chính là cô, Trần Phương Di.

Đôi vai anh khẽ run lên, đồng tử mắt giật giật “Cô đã nhìn thấy mình ư?”… Anh cứ ngỡ như vậy cho đến khi anh trông thấy một bóng người cao to bình thãn đi về phía cô, tiếng bước chân như rất gấp, như lại không.

Anh khẽ nhăn mặt lại. Người con trai ấy, khuôn mặt và dáng người đó anh không thể không nhận ra.

Hai tay anh bám chặt vào tay lái, trán nhăn