
mới hiểu vì sao nó lại bất chấp tất cả để làm vậy…_Ông ngập ngừng có vẻ xúc động trong giọng nói:-Cô bé ấy rất giống con hồi 18 tuổi…
Khóe môi cô giật giật…Trái tim như vỡ ra từng mảnh từng mảnh nhỏ lần lượt rơi xuống theo từng lời nói của người đàn ông trước mặt. Các ngón tay của cô đã bấm vào bàn tay đau rát. Cô khẽ nhăn mặt nhưng vẫn không cất tiếng, ngồi bất động.
-Từ khi quen biết cô bé đó thì tâm trí của nó dần trở nên ổn định hơn, thường hay cười hơn và bớt cáu gắt lại, tối không còn uống rượu và đánh người nữa…nhưng theo trực cảm của một người cha đồng thời cũng là một người đàn ông ta biết lòng nó chưa bao giờ yên cả. Một năm sau ta biết tin cô bé đó có thai…_Ông nói chậm lại như nhấn mạnh vào điều quan trọng nhất.
Ngón tay cô càng bấm vào thịt mạnh hơn, tim đang đánh từng nghịp dường như dừng lại, hơi thở nặng nề mà dường như không…
-Không!_Tiếng nói cô rất nhỏ, hoang mang. Như muốn trốn tránh cái sự thật mà mình đã biết. và không muốn ai nhắc lại thêm một chút nào cả.
-Nó đăng kí tên của mình vào giấy khai sinh của đứa nhỏ và… NHận đứa nhỏ làm con trai của mình khi mới 23 tuổi_Ông cười nhạt. Không để tâm đến vẻ trốn tránh bất lực của Di, vẫn nói tiếp. Quả thật chỉ mỗi mình đứa con này mà ông phải rất cực khổ, và đau đầu.
Ánh mắt cô đang hoang mang nhắn liền chặt lại. Khi nghe tiếng thở dài của người đàng ông rất nhanh sau đó cô giật mình ngẩng đầu lên thật nhanh nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên tột độ… Tâm trí cô hỗn loạn “NHận nuôi” Hai từ ấy dần xuất hiện trong đầu cô…Cô vẫn nhìn chăm vào người đàn ông trước mặt, khóe môi giật giật, hai tay thả lỏng trái nhược với biểu hiện của ánh mắt..
-Nó vì muốn bảo vệ danh dự của cô gái đó mà bỏ qua cả lời ta nói. Nhất nhất là theo ý mình, để rồi trở thành bố. Đó là tai họa mà đứa bạn thân mà nó dao du được khi ở bên Đức gây ra. Thật ra thì t cũng rất muốn có cháu để chăm nhưng…thật buồn cười, ta không muốn có cháu theo cách này…_Ông mỉm cười bất lực nhìn Di. Đôi mắt cô to tròn đen láy bình thường bây giờ càng mở to kinh nhạc và đen hơn, sâu hơn…
-…Vậy tất cả,,,_Cô ngập ngừng, giọng run run như không tin vào tai mình…
-đúng ! Trên thực tế nó vẫn còn chưa kết hôn._Ông buồn rầu gật đầu. Chuyến này ông về nước chỉ là muốn cứu vãng chuyện mà ông đã gây ra 8 năm trước. Muốn dần dật lại hạnh phúc cho cậu con trai của mình, có thể 8 năm trước ông ích kỉ…và bây giờ ông cũng lại ích kỉ thêm một lần nữa…Nhưng tất cả chỉ vì người đàn ông này thương con quá độ mà thôi.
-…_Cô ngồi lặng im cúi đầu nhìn vào hai bàn tay đan vào nhau rất chặt của mình được đặt trên chân. Hai bàn tai nhìn nhỏ thế sao bây giòe lại có cảm giác thật nặng, nặng đến độ khiến đôi chân cô chỉ muốn buông lõng cả toàn thân không còn chút sức lực, cả thở cũng không.
-Ta biết lúc này nói hết giải thích hiểu lầm cũng đã muộn. Nhưng ta xin con…Chưa có gì để có thể nói là kết thúc cả…Xin con hãy quay đầu nhìn lại đứa con trai của ta được không?_Giọng ông đầy vẻ cầu khẩn, như đang nói với một chúa cứu thế trong lúc bản thân đang tuyệt vọng..
-Cháu xin lỗi…Mọi chuyện đã quá muộn. Cháu sắp kết hôn._cô lắc đầu nhè nhẹ , trong giọng nói toát lên vẻ bất lực.
-Có thể nghĩ lại không?_Ông vẫn đề nghị mặc dù ông biết chuyện này quả thật là không đúng. Nhưng chỉ có như vậy ông mới có thể cứu vớt được mọi sai lầm…
-Không thể…_Cô nhìn thẳng vào ông. Ánh mắt cương nghị nhưng hai vai thì run lên nhẹ.
-…_Người đàn ông chỉ bất lực đứng lên khỏi ghế sofa. Nhìn chăm chú vào Di thêm một lần nữa rồi lắc đầu đợm buồn bước ra cửa. Ông biết tất cả những gì ông nói đều là vô ích , chuyện này chỉ có thể để người chính trong chuyện tự quyết định. Tay vặn nắm cửa, nhưng ông quay đầu nhìn cô gái thất thần đang ngồi bất động…
-Xin chú đừng nói với anh ấy sự thật mà anh ấy vẫn chưa biết, Cứ để anh ấy như vậy. Xem như cháu nhận lời xin lỗi của chú._Ánh mắt cô buồn buôn nhìn ông. Giọng nói có phần miễn cưỡng.
-Con phải hạnh phúc với những gì con lựa chọn_Ông nói như nhắc nhở.
-Nếu như lúc đó ta không đi trên vết đường mòn đó thì bây giờ có lẽ…_Ông không nói gì thê ngập ngừng nuốt trọn mấy chữ cuối vào cổ hộng rồi bước đi.
…..
….
….
Không gian trong căn phòng nhỏ bây giờ chỉ còn lại mình cô, khi tiếng bước chân dần mất đi thì cô mới định thần lại . Mỉm cười mỉa. Nếu trên thế giới này có nhiều cái “nếu như” thì người ta cần gì giả thiết.
Cô đứng dậy ra kéo rèm cửa sổ bên cạnh phòng bếp. Ánh sáng lọt vào chói mắt, phía dưới khu tập thể người đàn ông trung niên trong bộ comle sang trọng và quý phái vẫn đứng nhìn lên căn phòng có cửa sổ vừa bật tung với ánh mắt buồn bã. Xong ông chỉ quay người bước vào chiếc limo dài đen đậu bên cạnh nãy giờ và rời đi…
**************
Cô tự cười nhẹ khi nhớ đến mọi chuyện sáng nay…Đưa tách café lên miệng hớp một ngụm đắng ấm cô nhăm mặt rồi lại nở nụ cười thật tươi.
Lấy điện thoại trong chiếc ví nhỏ đặt trên bàn ra, cô nhắn tin cho Long một cái tin:
“Chiều nay em không có việc gì . Mình đi chọn áo cưới anh nhé”
Thế là có quyết định của riêng mình. Không ai tổn thương cả, chỉ mình cô