
lại, mắt đỏ lên nhìn người con trai đó đi về phía cô và ôm cô vào lòng. Tim anh ngừng đập…
Tiếng cô gái giật mình nhưng dịu dàng cất lên:
-Sao vậy anh? Ngoan buông em ra nào? Ở đây không tiện lắm. Lên nhà nhé?
Người con trai đó vẫn ôm lấy cô, vẫn không trả lời câu hỏi của cô.
-Có chuyện gì sao anh?_Cô gái ngước đầu lên lo lắng hỏi chàng trai.
-…_Chàng trai đó vẫn không trả lời và vẫn không buông cô ra.
-Lên nhà nói chuyện anh nhé? Em cho anh xem ảnh chụp chúng mình em mới lấy về! Đẹp lắm, ak còn cả thiệp nữa…_Cô gái nói giọng vui vẻ, khoe những thứ mà mình đang có.
-…_Chàng trai vẫn tiếp tục không nói gì.
Hai bàn tay của anh nắm chặt lấy tay lái, gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ, mặt khẽ đanh lại.
-Còn nửa tháng nữa anh nhỉ? Có chuyện gì? sao anh không nói gì cả._Bây giờ thì Di hết chịu nổi tách người Long ra xa rồi nhìn vào mắt anh với vẻ lo lắng. Mắt anh hôm nay rất lạ, chỉ một màu đen khó hiểu, lạnh lẽo, cô đơn… “Đã có chuyện gì xảy ra?”
-…_Long vẫn im lặng tránh ánh mắt của cô.
-…Anh ? sao vậy?_Cô lo lắng nhìn Long, tay còn lại đưa lên vuốt má của Long vẻ lo lắng.
-Anh không sao? Chỉ nhớ em thôi!_Long gắng nở nụ cười gượng. Đưa tay lên vuốt tóc cô.
-Thật chứ?
-Em đi đâu về mà chỉ khoác mỗi cái áo mỏng này vậy?_Long tránh trả lời câu hỏi của cô, và chuyển sang câu hỏi đầy vẻ quan tâm.
-À! Em mới đi siêu thị về! Mua ít đồ cho Mi(Con mèo mà cô nuôi)_(*^^) Cô đưa túi đồ lên lắc lắc.
-Nhưng lần sau thì phải mặc áo dày vào? Lỡ cảm lạnh thì sao?_Long trách cô, lo lắng.
-Thì có anh rồi ! Không lo gì cả!! hihi_Cô ôm lấy thắt lưng anh. Đúng vậy, quyết định của cô, sau này cô sẽ sống với một người yêu thương cô hết mực và tốt như Long sao cô lại không vui được chứ.
-Lỡ như không có anh thì sao?_Long ngập ngừng nói với cô, giọng lạc đi hẳng.
-Sao lại không có anh được. Nửa tháng nửa là anh không chạy đi đâu được nữa mà? Hihi_Cô rúc đầu vào ngực Long. Vui vẻ nói.
-Cô nhóc này? Vẫn là nhóc con như ngày nào!_Long lắc đầu cười buồn. Quả thật cô không hiểu anh muốn nói gì hay thật sự cô vẫn không hiểu. Anh không biết. Nhưng thật sự khi nhìn thấy cô như vậy anh vừa thấy vui vừa thấy đau lòng.
Anh cừng đờ người lại. tại sao trong lúc này anh không thể chạy tới và giật lấy cô, có thể mãi mãi anh không giật lại cô được nữa… Khoé môi anh run run. Hai mắt nhắm chặt lại để kìm chết cơn đau nơi sau thẳm nhất…
“Cóc..cóc…”_tiếng người bên ngoài gõ cửa xe vang lên.
Anh mờ mắt nhìn ra bên ngoài. Thì ra Long đứng bên cạnh xe anh lúc nào, còn cô thì không thấy đâu cả.
“Cất”_Anh mở chốt cửa xe ra và bước ra bên ngoài. Đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng dựa người vào thành xe và đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rèm sữa có ánh đèn.
Anh bước tới đứng song song với Long.
-Cô ấy lên nhà được một lúc rồi!_Long cất tiếng nói không nhìn anh.
-Anh biết tôi ở đây từ trước?!_Một câu hỏi nhưng cũng không hẳn.
-Đúng!_Long gật đầu vẫn không nhìn anh.
-Nếu anh không mang lại hạnh phúc cho cô ấy! thì anh đừng trách tôi!_Anh cất tiếng nói với Long. Uy hiếp. Bây giờ thì anh mới hiểu ra cái cảm giác đem tình yêu của mình trao lại cho người khác là như thế nào… Nó đau, nhưng lại có cảm giác khác lạ đó là xù lông lên…(??? Có nghĩ là gì????)
-Cậu định bỏ cuộc?_Long trợn mắt quay sang nhìn anh vẻ không hài lòng.
-Tại sao không? Nếu cô ấy hạnh phúc!_Anh đưa mắt ra nhìn về phía của sổ, nơi mà anh đã từng trong thấy nụ cười đó. Nụ cười hạnh phúc đến nỗi làm tim anh vỡ ra từng mảnh một.
-Cô ấy hạnh phúc?_Long trợn mắt nhìn người con trai bên cạnh. Do người con trai bên cạnh không bao giờ hiểu cô hay chính anh là người hiểu cô quá rõ. Rõ đến mức từng thớ thịt của cô anh đều biết rõ. Anh lắc đầu ngao ngán.
-Vậy anh không làm cô ấy hạnh phúc_Anh trừng mắt đe doạ nhìn Long. Câu nói của anh ta muốn ám chỉ điều gì.
-Không phải? nhưng có thể cô ấy không hạnh phúc cũng là vì tôi!_Long lắc đầu. Anh mắt anh trở nên buồn bã.
-…_Anh nhìn Long. Nhìn người con trai đã chiến thắng trong vụ cá cược năm đó. Cái năm mà anh đã nhảy xuống biển. Tại sao có được điều anh ta mong muốn mà ánh mắt anh ta lại thay đổi như vậy, rất khác với cái ngày cách đây nửa tháng, ngày đầu tiên anh về nước.
-Cậu đã thắng!_Long nói nhỏ rồi lất qua người anh bước về con đường tôi phía trước.
Anh đứng im bất động. Một lúc sau mới nói với theo hỏi Long.
-Vậy có nghĩa là gì?
-Hỏi cô ấy!_Long chỉ nói vọng về một câu rồi cái dáng cao cao của anh bị bóng tối ăn dần đến khi biến mất.
Anh muốn biết chuyện này có nghĩa là gì. Có phải có một bí mật nào đó mà anh không biết.
Chap38:
Hôm nay Di lại ngồi cái vị trí muôn thủa của mình trong quán café mang cái tên thuỷ chung “Sắc tím”…
Còn một tháng nữa thôi, chỉ một tháng nữa thì mọi thứ xem như đã được đặt vào những vị trí mà chắc chắn nó phải ở đó và sẽ ở đó. Thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho con người không thể đếm hết được số chữ “Ngờ” xuất hiện.
Năm tám tuổi cô gặp cậu, năm 16 tuổi lại gặp cậu, 18 tuổi biết thế nào là yêu và biết thế nào là chia xa. Năm 26 nhận ra rằng tình yêu không phải là một trò ch