The Soda Pop
Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 8.00/10/400 lượt.

ra. Nước mắt vẫn không ngừng chảy nhưng giọng điệu thì mạnh miệng lắm.

Người đó ngoái đầu lại nhìn về phía cô vừa chỉ sao đó không hiểu đáng ra phải sợ mà bỏ đi anh ta lại bước nhanh tới chỗ cô nhanh hơn lúc trước làm cô sợ đến phát run. Nước mắt càng tràn ra bên ngoài,ngây ngô như một đứa trẻ.

-Á! Hoàng Phi…Cứu em…Anh tránh ra…anh dám bước đến đây…_Cô đưa túi đánh mạnh vào người vừa đến gần nhưng dường như chút sức lực của cô chẳn mảy may ảnh hưởng đến một chút da thịt nào của người đó. Anh ta mạnh tay vác cả người cô lên vai mặc cho cô vùng vẩy. Đuôi mắt anh ấn lên điệu cười thoả mãn…Bước nhanh quay lại căn biệt thự mà cô vừa chỉ.

-Á! Thả tôi ra. Anh làm gì…á!…_Cô hét lên vùng mạnh lấy túi đánh mạnh vào lưng người con trai đó nhưng anh ta chẳng mảy may chẳng nói gì.Cô chỉ cảm thấy anh ta đang vác cô quay đi ngược lại.

-Yên nào!_Anh đưa tay đánh mạnh vào mông cô, miệng nhếch lên tạo ra một nụ cười ẩn hiện trong ánh đèn đường vàng dịu.

-Anh…!_Cô hơi khựng người lại. Bình tĩnh lại một chút khi anh ta đánh mạnh vào mông mình. Thật ra thì cũng có ngượng một chút nhưng có vẻ rất quen thuộc…Mùi thơm này…Chẳng nhẽ…

-Người yêu của em!_Chưa để cô nói hết lời, anh đã tiếp lời cô, sau đó bật cười thành tiếng.

Lời nói của anh đâm xuyên vào tai của cô. Hai tai cô đỏ bừng lên…Sau đó cô đánh mạnh sau lưng anh mấy cái rồi hét toáng lên.

-Thả em xuống…anh…

-Yên nào! Có biết nặng lắm không_Anh lại đanh một cái vào mông cô rồi trách yêu.

-Thả em xuống…aaaaaa…_Chưa kịp nói hết lời thì cô đã bị sóc trên vai chạy thật nhanh.

.

.

.

-Không sao chứ?_Anh đặt cô ngồi xuống ghế rồi mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy sợi tóc rối của cô.

-Anh thử bị cười ta sóc lên vai rồi chạy xem._Cô đang nhắm mắt vì chóng mặt thì nghe tiếng anh hỏi. Ngẩng đầu tức giận oán hận anh.

-Đó là trừng phạt!_Anh cốc nhẹ âu yếm lên trán cô rồi bước về phía tủ lấy ra hộp thuốc,bông gạc và ôxi sát trùng.

Cô khẽ nhăn mặt trách móc rồi chợt nhớ đến vết thương của mình nơi chân. Vén chiếc quần jean lên cô cảm giác tê tê nơi đầu gối nhưng vì chiếc quần jean chật quá lên kéo lên không được vết sước. Còn khỉu tay và bàn tay…TT^TT(ss tội nghiệp. E đã nói là vào nhà Trương ca ngủ nhờ cho khoẻ haizzz )

-Đưa tay đây!_Anh nắm nhẹ lấy cánh tay phải của cô. Trên cánh tay trắng nõn mềm mại lại ửng đỏ lên vì những vết sước dài. Nhìn những vết tích này anh cảm thấy đau ở tim, đau như thể những vết sước của cô là những vết sước trong tim anh. Xem xét vết thương rồi nhanh nhẹn lấy lọ thuốc sát trùng ra thấm nhẹ vào bông…Hành động của anh nhanh và thuần thục đến nổi làm cô phải trố mắt ra nhìn mà không cất lên được lời nào.

-á!_Cô giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ,sau đó chợt hét to định rút tay về vì thuốc sát trùng vừa chạm vào da thịt làm cho tay cô cảm thấy rất buốt và đau.

-Bình tĩnh đi. Sao lúc làm việc này với một đứa con nít lại nói chỉ như kiến bò…Chẳng nhẽ em thua cả một đứa con nít_Anh nắm chặt tay cô lại,không cho cô thoát ra. Vừa làm vừa cất giọng chế dễu. Ánh mắt gian tà nhìn cô.

-Chỉ là giật mình chút thôi_Cô chống chế.

Anh nhìn vẻ mặt kiêu kì của cô không khẽ bật cười mỉm rồi lại lắc đầu bó tay. Cái tính trẻ con thật là không thay đổi chút nào.

Cô khẽ mím chặt môi. Dù cảm giác tê tê nơi tay vẫn rất khó chịu nhưng cũng quyết không hét lên lần thứ hai. Cô là người lớn lại cảm thấy đau đến như thế này thì chắc chắn tụi nhỏ sẽ càng đau hơn. Lòng cô cảm thấy bùi ngùi.

-Nè!_anh đưa tay lên chạm vào gò má đang phụng phịm đến đáng yêu của cô. Nó mềm mại và đang ửng đỏ vì đang cố chịu đau.

-Tại anh hại em cả đấy!_Cô mở mắt ra. Mọi uất ức ban nãy tự dưng khi mở mắt lại trào ra theo dòng nước mắt.

-Tại sao lại anh hại?_Anh nhẹ nhàng mỉm cười , dịu dàng đưa tay vuốt đi giọt nước mắt bướng bỉnh đang trượt dài trên gò má cô. Nó nóng nóng làm thấm sau vào vết thương trong tim anh. Như thứ thuốc làm cho vết thương dần liền lại.

-Tại anh đem em đến đây nè, tại anh đuổi em ra khỏi nhà nè, tại anh làm em ngã nè, rồi còn vác em trên vai chạy nè…_Cô tức giận kể một tràn tội của anh. Sau đó đưa tay gạt tay anh ra, vẻ uất ức.

Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kể tội mà anh đã gây ra một cách đáng yêu . Không để tâm đến cái gạc tay của cô. Anh lại đưa tay lên vuốt lấy giọt nước mắt ương bướng vừa chảy ra.

-Đúng là tại anh đưa em đến đây, nhưng anh đâu đuổi em ra khỏi nhà, và anh cũng đâu làm em ngã tại em đứng không vững đấy chứ, và lúc vác em chạy là tại em không yên nên anh mới dùng cách đó để trừng phạt đấy chứ._anh nhẹ nhàng giải thích. Không kiên nể cô.

-Anh…Anh…quá đáng!_Cô nhìn anh trừng trừng nước mắt không chảy ra nữa.

-Anh đâu quá đáng!_Anh mỉm cười véo mũi cô, nhắc nhỡ.

-Anh …anh tiểu nhân…_Cô trừng mắt nhìn anh vẻ trách mốc sau đó kết tội anh.

-Anh đại nhân đấy chứ!_Anh lại véo mũi cô thêm lần nữa ánh mắt ánh lên nụ cười. Môi nhếch lên tạo nụ cười răng khảnh tuyệt đẹp.

-Anh quá Vô liêm sỉ!_Cô bừng bừng chỉ chít anh. Giọng điệu hùng hôn nhưng nước mắt lại chảy ra khi trong thấy vẻ mặt trêu ghẹo của anh.

-Quá khen!_Anh gật đầu nhìn c