
ng một nhịp đập và hơn hết dường như thoát ra khỏi thực tại và trở về với cái khoảng thời gian của tám năm trước, thời gian mà chưa hề có chuyện gì xảy đến. bờ vai rộng và cứng nóng của người con trai bao trùm lấy bờ vai nhỏ nhắn và mềm mại của người con gái mà anh yêu thương. Cũng giống như cái ngày mùa đông của tám năm trước anh cũng ôm cô như vậy,nhẹ nhàng và ấm áp.
Chàng trai cứ ôm như vậy, cô gái cứ đứng như vậy, không một lời nói, hơi thở dần trở nên nhẹ lại…
Nhưng nếu người ngoài nhìn vào thì quả thật rất bình yên, ngược lại đối với Phương Di trái tim cô không thể tĩnh lặng được, hơi thở cô trở nên nặng nề hơn, cơ thể cứng nhắc ban đầu của cô đang trở nên kiệt sức và run khẽ…Cô sợ ư…hạnh phúc ư…Cái cảm giác khi được anh ôm như lúc này cô đã phải chờ đợi và nhớ nhung đến bao nhiêu, đã đau khổ đến bao nhiêu,…nhưng tại sao giờ đây khi có lại được cô lại cảm thấy lòng bức rức như vậy. Cảm thấy xót xa và có lỗi với người đã tin tưởng cô, người mà cô sắp lấy làm chồng.
Đúng vậy cô không thể có lỗi với anh…_Cô khẽ run mạnh hơn rồi quyết định vùng ra khỏi đôi tay ấy thì cảm giác vòng eo mình được nới lỏng ra, quyến luyến một lúc rồi rút ra khỏi eo cô hẳn. Không còn hơi ấm khi vòm ngược cứng rắn của người nào đó chạm vào lưng, không còn hơi thở nhẹ nhàng phả vào tai…Thoải mái ư?! Nếu nói vậy là cô đang tự chế dễu mình.
Dù không xoay người lại nhưng cô cảm giác cái thân ảnh cao lớn sau lưng mình đang dịch chuyển ra xa mình rồi dừng hẳn. Có lẽ anh đã đi ra ngoài phòng khách.
Cô mỉm cười chua xót “Như vậy thì không có lỗi nữa rồi” . Vẫn tiếp tục bắt tay vào nhặt những nhánh hành lá xanh vừa mới rửa sạch xong, cô với tay lấy chiếc đĩa sứ bên cạnh và đặt tất cả vào đó. Thế là xong. Còn phần nhúng mì. Lúc đó nước cũng đã kêu réo lên vì sôi sục. Dù làm những việc đó nhưng tâm trí cô vẫn đi lang thang với cái cảm giác được anh ôm lúc nãy. Khi với tay theo thói quen để lấy gói mì bên phải bếp…khi cảm thấy tay bị hụt thì trán cô nhăn lại, quay đầu sang tìm gói mì thì cũng không thấy đâu.
-Quái lạ! Lýc nãy mình đặt đây mà…_Cô nhìn qua bên trái xem mình có nhớ nhầm không thì cũng không có. Rõ ràng lạ cô có lấy gói mì ra…
-Tìm cái này à?_Một giọng nói phía sau lưng cất đó không xa cất lên,mang theo điệu cười.
Cô thật nhanh quay đầu…Trợn tròn mắt khi thấy người con trai cao lớn đang ngồi ở phía bàn ăn, trên tay cầm gói mì lắc lắc, mắt nháy nháy với nụ cười mỉm.
Nhưng điều cô để tâm không phải gói mì mà là người con trai này. Chẳng nhẽ anh đã ngồi đây từ lúc đó đến giờ. Tại sao lại chẳng có bất kì tiếng động nào nói cho cô biết là anh đang ngồi phía sau đó.
-Không phải tìm cái này à?_Giọng nói cất lên có vẻ hới thất vọng vì thứ cô tìm không phải là gói mì.
Câu hỏi của anh làm cô giật mình, bừng tỉnh, lấp đi cái vẻ bối rối trong ánh mắt. Cô hằn giọng có vẻ tức giận:
-Anh cầm cái đó làm gì?
Anh nhìn cô trong ánh mắt thoáng qua vẻ kì lạ rồi lại trở về vẻ bình thường, trả lời một cách thãn nhiên:
-Ăn!
-Ăn???_Cô trợn tròn mắt nhìn gói mì. Đúng là nó đã bị bắn mất mấy phần.
-Ừm!_Anh gật đầu trả lời. Rồi lại tiếp tục bẻ một mẩu nhỏ cho vào miệng.
-…_Biểu hiện cô vẫn không thay đổi. Ngược lại còn trợn tròn mắt hơn. Trước giờ anh không phải là người cái gì cũng cho vào bụng được. Tại sao lại có thể ngồi ăn mì sống một cách ngon lành như vậy. Quả thật mấy năm không gặp mà cô không còn hiểu con người anh nữa rồi. Nghĩ đến đó, trái tim cô lại thắt chặt thêm một lần nữa…
-Tại đói quá ý mà!_Anh nhìn cô, đuôi mắt ánh lên vệt sáng kì lạ rồi vụt tắt. Sau đó ngắm cái vẻ ngốc nghếch của cô và nở nụ cười như bao năm trước.
-Đưa đây! Nhanh để tôi còn về!_Cô giận dữ chìa tay ra đòi lại gói mì. Thật ra cô không muốn anh đau bụng vì ăn những loại thức ăn sống này. Sẽ rất hai cho da dày.
(ss rất quan tâm đến Trương ca rồi ;))
Anh cười cười bước đến bên cô rồi đưa gói mì đang ăn dở. Đồng thời khi cô đang nhúng mì qua nước sôi , anh thuận tay với lấy chiếc bát sứ trắng đặt trên kệ đưa cho cô. Cô nhúng mì xong thì thuận tay nhận lấy chiếc bát sứ như một thói quen rồi cho mì vào bát. Anh chỉ cười cươi nhìn chiếc bát trên tay cô rồi lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Cảnh tượng như cặp vợ chồng trẻ cùng nhau vào bếp, vợ nấu ăn còn chồng đứng bên cổ vũ và phụ giúp. Quả là hình ảnh của một gia đình hạnh phúc nha!( mình cũng luôn ước có một gia đình như vậy. Chỉ đơn giản nhưng hạnh phúc a. SS thật hạnh phúc\(^o^)/)
Làn khói bếp bay lên trắng xoá hoà vào mùi thơm ngọt ngọt của mì và mùi ấm áp hạnh phúc của sự trùng phùng…
.
.
.
Xếp tất cả bát và đũa vừa sửa lên kệ, cô với lấy chiếc khăn lau sạch tay rồi quay lại nhìn người con trai to lớn đang dựa người bình thản vào thành cửa ánh mắt vẫn thản nhiên.
“Thật ngốc nghếch. Chẳng nhẽ có chuyện gì để anh ta phải không bình thãn sao…”_Cô tự rủa bản thân mình. Rồi bước vội ra phòng khách và ngồi xuống ghế sôfa. Cất giọng lạnh lùng.
-Có chuyện gì! Anh nói đi.
Người con trai vẫn đứng dựa vào thành cửa bếp nhìn cô, đuôi mắt có ánh cười sâu thẳm. Thật lâu sau câu hỏi của cô anh không trả