Polly po-cket
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326374

Bình chọn: 7.5.00/10/637 lượt.

ý tứ của Uyển Ngọc, hình như là muốn làm gì đó bất lợi cho A Cửu, lúc đấy ta đã khuyên đừng làm chuyện xằng bậy. Nhưng tính nó cố chấp gàn dở, chỉ sợ chưa chắc đã nghe, ta không an tâm, đến báo trước cho con chuẩn bị. Giờ A Cửu là em chồng con, Uyển Ngọc là chị họ, ngộ nhỡ có chuyện gì, nhất định con sẽ bị liên lụy, con nên đề phòng.”

Cung Khanh nói: “Xích mích giữa biểu tỷ và A Cửu không phải ngày một ngày hai, cũng từng nói với con muốn trả thù A Cửu, có điều A Cửu là Công chúa, đế hậu khoẻ mạnh, không ai dám động tới cô ta, mẫu thân đừng lo lắng, con sẽ cẩn thận.”

Cung phu nhân gật đầu: “Còn một chuyện nữa… ” nói đến đây, bà đột nhiên cười cười, ánh mắt long lanh, muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì vậy ạ?” Cung Khanh nhìn thần sắc kỳ quái của mẫu thân, đoán là bà muốn hỏi đến chuyện phòng the của mình và Mộ Thẩm Hoằng, chưa cần Cung phu nhân lên tiếng đã tự đỏ mặt trước.

“Uhm, nên nói thế nào đây… ” Cung phu nhân bất ngờ uyển chuyển đứng lên, khóe môi khẽ cười, dường như đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Cung Khanh cảm thấy rất kỳ quái, bình thường mẫu thân nói đến chuyện phòng the cũng rất thẳng thắn bạo dạn, chưa từng nhăn nhó, hôm nay là chuyện gì đây?

Đúng lúc đấy, Vân Diệp thấp giọng bẩm từ ngoài cửa: “Nương nương, có người của cung Khôn Hòa đến.”

Cung Khanh liền đứng dậy nói: “Mẫu thân chờ con một lát, con đi một lúc sẽ trở lại.”

Cung phu nhân gật đầu: “Con mau đi đi.”

Cung Khanh đi cùng Minh Vũ đến cung Khôn Hòa, cũng đúng lúc Mộ Thẩm Hoằng từ điện Cần Chính đi tới, hai người cùng vào hành lễ với Độc Cô Hoàng hậu.

“Gọi các con đến, là có chuyện muốn bàn bạc.” Độc Cô Hoàng hậu đi thẳng vào vấn đề, truyền đạt lại ý của Thuần Vu Thiên Mục.

Cung Khanh vừa nghe hai chữ “xung hỉ”, điều đầu tiên hiện ra trong đầu là hôn sự, không phải Mộ Thẩm Hoằng thì là A Cửu. Nếu là hôn sự của A Cửu tuyệt đối không đến lượt nàng cho ý kiến, vì thế “chuyện vui” này nhất định là của Đông Cung.

Quả nhiên, Độc Cô Hoàng hậu nói với Mộ Thẩm Hoằng: “Giờ phụ hoàng con cần được xung hỉ xua tan xúi quẩy, vì thế ta định để Đông Cung thêm một Lương đệ.”

Cung Khanh vừa nghe liền thấy tim đập dồn dập. Chuyện gì phải đến sẽ đến, chỉ không ngờ nhanh như vậy, nhưng lại với danh nghĩa là xung hỉ cho Tuyên Văn Đế, thế này dù Mộ Thẩm Hoằng không muốn cũng khó mà cự tuyệt.

Mộ Thẩm Hoằng thấy lòng nặng trịch. Nếu giờ chất vấn lời của Thuần Vu Thiên Mục cũng là chất vấn thiên mệnh mẫu nghi thiên hạ của Cung Khanh, vô cùng bất lợi với tương lai của Cung Khanh. Nếu cự tuyệt đề nghị của Độc Cô Hoàng hậu, không chịu lấy Lương đệ lại thành bất hiếu với Tuyên Văn Đế.

Độc Cô Hoàng hậu biết con trai mới là tân hôn, vẫn đang trong giai đoạn nồng thắm với Cung Khanh, Cung Khanh lại là tuyệt sắc chi tư, nhất định là không tình nguyện, liền quay đầu hỏi Cung Khanh: “Thái tử phi có phản đối gì không?”

Cung Khanh dịu dàng cười nói: “Chỉ cần long thể phụ hoàng an khang, nhi thần không có gì phản đối. Huống chi thêm một Lương đệ cũng có thể hầu hạ Thái tử điện hạ tốt hơn, nhi thần cầu còn không được.” Dứt lời, Cung Khanh quay đầu nhìn Mộ Thẩm Hoằng đứng bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng, hiền thục nhu mỳ, hào phóng hiền lành.

Độc Cô Hoàng hậu có chút ngoài dự đoán với biểu hiện rộng lượng của Cung Khanh, dù lòng có không tình nguyện nhưng biểu hiện bên ngoài hết sức hiếu thuận vui lòng. Thầm nghĩ, thấu đáo biết nghĩ thế này hơn hẳn bà mẹ ghê gớm ghen tuông.

Nếu con dâu cũng đã gật đầu đồng ý, vậy thì con trai hẳn là không có vấn đề gì, Độc Cô Hoàng hậu hỏi: “Ý Thái tử thế nào?”

“Mẫu hậu có ứng cử viên rồi ạ?”

Dứt lời, hắn hơi nhíu mày, hít một hơi lạnh, hông bị người nào đó véo thật nhẫn tâm.

Độc Cô Hoàng hậu liền nói: “Ứng cử viên đang có sẵn, chính là Kiều Vạn Phương. Lần trước ở sự kiện săn bắn mùa thu, phụ hoàng con đánh giá cô ấy thông minh dũng cảm quyết đoán, rất có phong thái nhà đại gia. Huống chi, cô ấy lại vì Thái tử phi mà bị thương, để cô ấy làm Lương đệ coi như một biện pháp bồi thường, Thái tử phi nghĩ sao?”

Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Mẫu hậu nói rất đúng. Kiều tiểu thư xinh đẹp hiền lương, nhi thần không có lời nào phản đối, tất cả xin nhờ mẫu hậu làm chủ.” Dứt lời, tay lại véo mạnh một cái. Mộ Thẩm Hoằng giật giật khóe miệng, tiểu nha đầu, đúng là xuống tay không do dự.

Độc Cô Hoàng hậu không ngờ thuận lợi như thế, liền nói: “Nếu đã như thế vậy chọn Kiều Vạn Phương đi.”

Mộ Thẩm Hoằng nói: “Mẫu hậu, Kiều Vạn Phương nhiều mưu mô thủ đoạn, không thể chọn vào cung.”

“Nói cụ thể đi?”

“Việc cô ta bị thương ở chân không phải vì bàn đạp, mà là cô ta tự làm.”

“Tại sao có thể thế?”

“Lúc đó cô ta nói con bạch mã phát cuồng, cô ta muốn nhảy khỏi ngựa để chạy trốn nhưng bị mắc chân vào bàn đạp, là có ý ám chỉ Cung Khanh hãm hại cô ta. Nhi thần đã điều tra thợ thủ công ở chuồng ngựa rất kỹ càng, bàn đạp không có bất cứ vấn đề gì, nhi thần cảm thấy kỳ quái, liền gọi Tiết Lâm Phủ hỏi về vết thương trên chân cô ta, thật sự không phải bàn đạp làm bị thương, mà là tổn thương bởi dao. Theo nhi thần thấy, cô ta muốn mượn chuyện