Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326461

Bình chọn: 9.5.00/10/646 lượt.

gái ruột của con, cũng là em gái duy nhất. Con hãy rộng lượng với con bé, sau này nó đi lấy chồng sẽ ổn thôi.”

“Vâng, phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh.”

“Con đi đi.”

Mộ Thẩm Hoằng ra khỏi điện, cùng Cung Khanh cáo lui.

Tuyên Văn Đế ngã bệnh, Mộ Thẩm Hoằng liền bận đến tối tăm mặt mũi, chính sự đều do hắn xử lý, trăm công nghìn việc, hôm nào cũng bận đến tận đêm khuya.

Cung Khanh từ thỉnh an sáng tối đổi thành ngày thỉnh an ba lượt, ngày ngày đi vấn an Tuyên Văn Đế, chúc ông ấy sớm ngày mạnh khỏe.

A Cửu mượn chuyện phụ hoàng ngã bệnh, muốn hầu hạ ngự tiền để miễn việc cấm túc.

Gặp Cung Khanh, cô ta đã biết điều hơn nhiều. Mặc dù vẫn con công kiêu ngạo như trước, nhưng không còn dám dùng ánh mắt cao ngạo khinh thường thách thức Cung Khanh.

Tuyên Văn Đế ngã bệnh lần này, một nửa là thuốc mạnh hại thân, một nửa là tâm bệnh. Thân bệnh dễ trị, tâm bệnh khó chữa, tuy có Tiết thần y tỉ mỉ điều trị, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày khí sắc vẫn kém.

Độc Cô Hoàng hậu tin tưởng nhất là Thuần Vu Thiên Mục, thuốc thang không có hiệu quả liền triệu ông ấy vào cung hỏi ý kiến.

Thuần Vu Thiên Mục bấm đốt ngón tay, nói: “Bệnh tình của Hoàng thượng không đáng ngại, chỉ là thân thể nhiễm xúi quẩy, vì thế mới mãi không khởi sắc.”

Vừa nghe thế, Độc Cô Hoàng hậu lập tức nghĩ đến chuyện Tiết Giai, lòng thầm trầm trồ Thuần Vu Thiên Mục đúng là thần nhân, sự tín nhiệm kính trọng lại tăng thêm mấy phần.

“Phải làm thế nào để hóa giải?”

Thuần Vu Thiên Mục nói: “Nên xung hỉ để xua tan xúi quẩy.”

Xung hỉ? Độc Cô Hoàng hậu nhíu mày, giờ có chuyện hỉ gì để xung?

A Cửu vừa nghe liền sung sướng ra mặt, đây đúng là cơ hội trời cho.

Sau khi Thuần Vu Thiên Mục cáo lui, A Cửu liền liền nói: “Mẫu hậu, hoàng gia muốn có chuyện hỉ không dễ, nhưng giờ đang sẵn một chuyện.”

Độc Cô Hoàng hậu nhìn cô ta, nói: “Ý con là Kiều Vạn Phương?”

“Đúng vậy, để hoàng huynh cưới một Lương đệ, chẳng phải là chuyện hỉ đấy sao.” A Cửu đắc ý nghĩ, Cung Khanh ngươi cũng chỉ là cậy hoàng huynh đang sủng ái ngươi, sắp có người đoạt sủng ái đi, xem ngươi còn kiêu ngạo nỗi gì.

Độc Cô Hoàng hậu nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Mấy ngày trước A Cửu đã đề cập đến một lần, lúc đấy bà ta cũng có chút động tâm, dù sao Cung Khanh làm Thái tử phi cũng không phải ý nguyện của bà ta, hiềm là thiên mệnh không thể làm trái, bất đắc dĩ mà lấy về. Mỗi lần nhìn thấy Cung Khanh, lại nhớ đến người trong lòng Tuyên Văn Đế, vô cùng buồn phiền.

Vì thế bà ta đã hạ quyết tâm từ lâu, tương lai nhất định phải để con trai lấy một Lương đệ mà mình ưng ý. Nhưng Thái tử tân hôn, chỉ sợ Tuyên Văn Đế phản đối, vì thế vẫn chỉ là dự định. Giờ Tuyên Văn Đế cần xung hỉ, đúng là cơ hội thích hợp.

A Cửu thấy Độc Cô Hoàng hậu suy nghĩ, lại nói: “Mẫu hậu, Kiều Vạn Phương hiểu biết lễ nghĩa lại thông minh dũng cảm quyết đoán, đoan trang hào phóng. Ngoại hình Cung Khanh điệu đà yếu đuối như con hồ ly, chẳng có chút khí thế Thái tử phi gì, càng không có phong thái hoàng gia.”

Độc Cô Hoàng hậu gật đầu, sai Minh Vũ: “Ngươi đến Đông Cung, gọi Thái tử phi tới đây.” Dứt lời, lại sai thái giám đứng sau: “Đến điện Cần Chính mời Thái tử đến đây.”

Chương 55: Thật Giả

Cung Khanh trở về từ cung Khôn Hòa, Vân Hủy bẩm báo Cung phu nhân vào cung thăm Hướng Thái phi, một lát nữa sẽ đến Đông Cung. Cung Khanh vừa nghe liền vui vẻ, lòng nghĩ chắc mẫu thân biết nàng được miễn cấm túc, vào cung thăm nàng.

Cung phu nhân đến cung Trùng Dương ân cần hỏi thăm Hướng Thái phi xong vội vã tới Đông Cung.

Mẹ con gặp nhau thật cao hứng, cho cung nhân lui hết, Cung phu nhân mới hỏi: “Nghe nói Hoàng thượng bị bệnh, rốt cuộc là bệnh gì? Tại sao mãi không thấy khỏe?”

“Con cũng không được biết bệnh tình cụ thể, theo con thấy không phải bệnh nặng, chỉ là không có tinh thần.”

Cung phu nhân a một tiếng, lại hỏi Cung Khanh: “Chuyện hôm săn bắn mùa thu rốt cuộc là do Tiết Giai gây nên, hay là A Cửu?”

“Đích thật là Tiết Giai gây nên.”

“Mấy ngày trước Uyển Ngọc đến phủ ta, nói Triệu Quốc phu nhân bị bệnh, cả nhà ảo não thê lương, nó nói với ta, nhất định là A Cửu lôi Tiết Giai ra chịu tội thay.”

“Biểu tỷ vẫn chưa thấy rõ bản tính Tiết Giai, còn tưởng cô ta lương thiện. Thật ra tâm tư cô ta còn ác độc hơn A Cửu, có điều A Cửu cậy mình là Công chúa không thèm che dấu, cô ta thì che giấu tâm địa tiểu nhân, không để người khác nhìn ra.”

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Vì thế trước đây mẹ mới không muốn cho con gả vào cung.” Nói đến đây, Cung phu nhân giận dữ nói: “Nếu không phải tiểu tử kia giở nhiều thủ đoạn như vậy thì đừng hòng lấy được con.” Cung phu nhân mắc bệnh hình thức là một chuyện, vẫn không thôi canh cánh về thân phận Thái tử của Mộ Thẩm Hoằng.

Cung Khanh mỉm cười: “Mẫu thân, con gả cho hắn rồi, nói những lời đấy còn ý nghĩa gì. Nếu đã vào cung, chỉ có thể lên tinh thần đối phó với những chuyện này, thôi thì coi là một hồi tôi luyện.”

“Con chịu khó nghĩ thoáng một chút, gả cho ai cũng có chỗ không vui.” Cung phu nhân thấp giọng nói: “Hôm nay mẹ đến, có hai chuyện muốn nói với con.”

“Mẫu thân người nói đi.”

“Nghe


XtGem Forum catalog