pacman, rainbows, and roller s
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326424

Bình chọn: 8.00/10/642 lượt.

trả lời: “Vậy chín ngày.”

“Chín ngày!”

Môi anh đào vừa xác nhận đã bị hắn ngậm hết, hung hăng nuốt trọn.

“Bảy ngày, bảy ngày.” Nàng toàn thân mềm nhũn nũng nịu cầu xin tha thứ, “Không thể bớt được nữa, thiếp thật sự rất đau.”

Hắn thở sâu, rất hối hận vì sự lỗ mãng của bản thân, lần này lại bị ngủ chay mấy ngày.

Sau một phen dằn vặt, trở lại tẩm điện đã là lúc hừng đông.

Mộ Thẩm Hoằng ngủ qua loa một hồi, canh cánh chuyện sức khỏe của Tuyên Văn Đế, liền đứng dậy đi cung Khôn Hòa. Trước khi đi thấy Cung Khanh ngủ rất sâu, nghĩ nàng phải mệt mỏi suốt đêm, hắn liền dặn Vân Diệp và Vân Hủy, đừng đánh thức Thái tử phi, chờ nàng tỉnh hãy bảo nàng đến cung Khôn Hòa.

Khi Cung Khanh tỉnh mặt trời đã lên cao, ngủ đã đủ nhưng người vẫn đau nhức. Vân Diệp chuyển lời Mộ Thẩm Hoằng, nàng mới biết Tuyên Văn Đế long thể khiếm an, liền bỏ cả điểm tâm vội vã đến cung Khôn Hòa.

Khi Mộ Thẩm Hoằng đến điện Tiêu Phòng, Tuyên Văn Đế vẫn chưa tỉnh dậy. Độc Cô Hoàng hậu ngồi một mình ở ngoại điện, sắc mặt rất không tốt.

Mộ Thẩm Hoằng hỏi: “Phụ hoàng thế nào rồi ạ?”

Trước mặt con trai, Độc Cô Hoàng hậu khó mà nói thật, chỉ gật đầu, “Ổn rồi.”

Thật ra, lúc nửa đêm Tuyên Văn Đế tiểu ra máu. May là đến sáng khí sắc đã khá hơn, giờ vẫn ngủ say.

Mộ Thẩm Hoằng nghe nói Tuyên Văn Đế không có việc gì, lúc này mới hỏi: “Sao A Cửu vẫn chưa tới?”

“Chắc là chưa ngủ dậy.”

Mộ Thẩm Hoằng vừa nghe thế liền quay đầu sai Minh Vũ: “Đến cung Dục Tú đánh thức Công chúa, để còn đến Đông Cung xin lỗi.”

Minh Vũ nhìn Độc Cô Hoàng hậu, thấy bà ta gật đầu, liền ra ngoài.

A Cửu còn chưa đến Đông Cung, Cung Khanh đã đến điện Tiêu Phòng, đầu tiên là vấn an Độc Cô Hoàng hậu, rồi mới nhỏ nhẹ hỏi thăm bệnh tình Tuyên Văn Đế.

Độc Cô Hoàng hậu trả lời nhạt nhẽo: “Không có gì đáng ngại.”

Cung Khanh không biết nguyên nhân sinh bệnh của Tuyên Văn Đế, ân cần hỏi thăm mấy câu, Độc Cô Hoàng hậu trả lời qua loa. Nguyên nhân sinh bệnh của Tuyên Văn Đế đúng là khó mà nói ra.

Cung Khanh thông minh tinh tế, thấy vậy cũng không hỏi nữa. Nhưng lòng vẫn có chút băn khoăn, trước giờ Tuyên Văn Đế dưỡng sinh rất tốt, ở sự kiện săn bắn mùa thu vẫn anh minh thần vũ, sao vừa nói bệnh là bệnh?

Đang nghĩ ngợi, A Cửu đến.

Mộ Thẩm Hoằng vừa nhìn thấy A Cửu liền nhíu mày nói: “A Cửu, bảo ngươi đi Đông Cung xin lỗi, thế đã đi chưa?”

A Cửu trề môi lườm Cung Khanh, than vãn: “Đến rồi nhưng cô ta không có ở đấy.”

Độc Cô Hoàng hậu biết lần này A Cửu đi quá giới hạn, lại bị nắm đằng chuôi, không xin lỗi thì khó mà ăn nói, liền lên tiếng: “A Cửu, qua đây xin lỗi chị dâu.”

A Cửu nhìn Cung Khanh, thấy nàng ngồi ngay ngắn bên cạnh Mộ Thẩm Hoằng. Cung phục màu xanh đậm tôn lên khí chất điềm tĩnh cao quý đoan chính, lộng lẫy mà vẫn tao nhã không chút trần tục, cô ta là thiên chi kiêu nữ cũng không thể sánh bằng. Lòng vừa đố kỵ vừa hận, toàn thân tê tái như bị kim chích.

Cô ta tiến tới khom người thi lễ, miễn miễn nói: “A Cửu biết sai, xin chị dâu tha thứ.”

Cung Khanh mỉm cười đưa tay nâng cô ta dậy, đôi mắt sáng trong: “Người chẳng thánh hiền, ai không lỗi.” Dứt lời, Nàng quay đầu sang Mộ Thẩm Hoằng thản nhiên cười một tiếng: “Huống chi ta cũng chưa gặp bất trắc gì, hoàng huynh của muội rất quan tâm tới ta, an bài ám vệ bảo vệ ta, dù hôm đó ta có cưỡi Trầm Tuyết cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ thương cho Kiều tiểu thư, thay ta gánh chịu khổ cực.”

A Cửu nghe xong không khỏi chán nản. Cung Khanh nói những lời này rõ ràng là muốn ám chỉ sau này đừng hãm hại ta nữa, có Mộ Thẩm Hoằng, cô không đụng được vào một sợi tóc của ta đâu.

Mộ Thẩm Hoằng cười với Cung Khanh: “Khanh Khanh mệnh tôn quý, tự có trời cao bảo hộ, tất nhiên không có việc gì.”

A Cửu càng nghe càng bực, rõ ràng là kẻ tung người hứng, đang cố ý cảnh cáo cô ta, trên có thiên ý dưới có lòng người, đừng mưu đồ gì xấu xa.

Độc Cô Hoàng hậu lên tiếng giảng hòa: “A Cửu còn nhỏ, nên khoan dung.”

Cung Khanh gật đầu cười nói: “Mẫu hậu, A Cửu là muội muội của con, người nhà tất nhiên sẽ rộng lượng tha thứ.” Cung Khanh chưa từng trông cậy vào chuyện Độc Cô Hoàng hậu sẽ đứng về phía nàng, có thể khiến A Cửu đến đây nhận sai đã vượt ra ngoài dự đoán của nàng rồi, không cần nghĩ cũng biết là do Mộ Thẩm Hoằng nỗ lực.

Nghĩ đến đây liền nhìn hắn nở nụ cười tán thưởng.

Mộ Thẩm Hoằng thấy tim mình run rẩy, trên đời này không có gì đẹp hơn nụ cười đấy.

A Cửu tuy đã nhận lỗi, nhưng lòng vẫn tính toán, ta không động đến ngươi, nhưng cẫn còn cách khác khiến ngươi phải khó chịu, chúng ta chờ xem.

Bốn người chờ ngoài ngoại điện nửa canh giờ Tuyên Văn Đế mới tỉnh, miễn lên triều, trước hết để Tiết Lâm Phủ vào bắt mạch kê đơn.

Uống thuốc xong, Tuyên Văn Đế gọi Mộ Thẩm Hoằng vào, giao hắn xử lý chính sự.

Mộ Thẩm Hoằng quỳ một gối xuống trước giường, nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng, người chỉ cần an tâm điều dưỡng thân thể, nhi thần nhất định sẽ cần cù cẩn thận, gặp chuyện khó giải quyết sẽ tới xin ý kiến phụ hoàng.”

Tuyên Văn Đế gật đầu, “A Cửu trẻ người non dạ, bị mẹ con nuông chiều đến vô lễ, nhưng dù có sai trái đến đâu vẫn là em