
không nhịn nổi cao hứng đítrêu chọc nàng. Dù gì nàng nhất định cũng sẽ thuộc về hắn, sẽ không chạy đi đâu được nữa nên cứ chơi đùa cho thỏa.Thiên Điệp nhìn đôi tay nhỏ bé của mình bị hắn trụ vững liền không khỏibực tức, nhìn sang Tình Nhi thì chỉ thấy nàng ta ôm bụng cười. Thối nhađầu không bảo vệ chủ nhân mà còn cười cho được. Hừ hừ... Tình Nhi cườiđến chảy nước mắt, trước giờ nàng toàn thấy công chúa khiến người ta bực bội còn bây giờ thì ngược lại. Thật vui nha! Hahaha... Cuối cùng cũngtìm được phò mã trị được công chúa rồi, nàng phải báo tin về cho hoàngthượng với hoàng hậu thôi. Bảo đảm họ sẽ mở yến tiệc ăn mừng. Haha...Thiên Điệp giận dỗi mím môi, ra sức trừng cái kẻ không biết liêm sỉ dámcả gan chọc ghẹo nàng. Nàng thế nhưng lại không thấy ghê tởm. Rốt cuộclà nàng bị làm sao?... Phong Thừa Vũ ngưng cười, nhìn nàng bằng ánh mắtthâm tình. Hắn sẽ không để nàng chạy thoát nữa đâu. Nhưng vừa nới lỏngvòng tay nàng liền lại hướng hắn quăng bụi phấn, Phong Thừa Vũ đã cóchuẩn bị liền né ra nhưng không ngờ nàng lại trực tiếp xông lên ngườihắn làm hắn không kịp phòng bị. Một mùi hương nồng xông vào mũi, mắtPhong Thừa Vũ mờ dần... Hắn chỉ kịp mấp mấy môi liền ngã xuống đất.Trước khi mất ý thức hắn vẫn thấy được vẻ mặt khoái trá của nàng. Tiểuyêu tinh này...Thiên Điệp cười cười nhìn thân hình to lớn nằm dưới chân, nàng hung hăng dẫn mấy phát rồi xoay người kéo Tình Nhi chạy mất. Tác dụng của dược đó chỉ có vài phút, nàng mà không tẩu thoát ngay lúc này thì không xong.Về nhà trọ, nàng cùng Tình Nhi nhanh chóng thu thập đồ đạc. Nàng viếtmột lá thư sai người đem đến Vân Đình Các cho Trân Lam tỷ. Nội dung thưkhông có gì đặc biệt chỉ là nàng nói sự việc của Tư Đồ Ngạo nàng giaocho tỷ ấy, có gì thì viết thư cho nàng. Nàng cảm ơn tỷ ấy đã chiếu cốnàng rồi nói lời từ biệt. Nàng sẽ sang Thiên Sương hoàng triều, tiếp tục sự nghiệp đi du ngoạn cao cả. Hẹn gặp lại nhau trong thời gian sớmnhất.Tình Nhi điều khiển ngựa chạy song song với nàng, cứ luôn chép miệngnàng đã bỏ lỡ phò mã tốt. Hừ. Tốt cái con khỉ ấy! Tên háo sắc, tên thầnkinh!!! AAAAA....cứ nghĩ đến hắn là nàng muốn điên lên. Mau mau chóngchóng rời nơi đây. Hy vọng sẽ không bao giờ phải chạm mặt hắn nữa.Hừm... Trong một phút bốc đồng, nàng đã quên mất sợi dây chuyền... lạimột lần nữa bỏ của chạy lấy người...Phong Thừa Vũ tỉnh lại thì thấy choáng váng đầu óc. Hắn làm sao vậy?...- "Chủ tử. Người không sao chứ?" - Tiêu Kiếm lo lắng hỏi.- "Không sao... có chút váng đầu... Sao ta lại ở đây?"- "Nô tài vâng mệnh chủ tử đi tìm tung tích của vị cô nương theo mô tảtrong hình ngài vẽ nhưng vẫn chưa thấy. Đi về báo cáo thì thấy ngài nằmsóng soài trên mặt đất ở chùa Tịnh Thân. Nô tài hết cả hồn nhưng may làngài chỉ bị trúng mê dược, không nguy hiểm đến tính mạng." - Tiêu Liếmcẩn cẩn dực dực thông báo chi tiết.- "Ân... Cái gì?" - Phong Thừa Vũ trừng mắt. Hắn trúng mê dược? Nàng...nàng lại hạ mê dược hắn? Lại bỏ chạy rồi? AAAAA.....không thể a~...- "Sao thế chủ tử?" - Tiêu Kiếm khó hiểu nhìn chủ tử nhà mình - người đang vò đầu bức tóc- "Nàng... lại trốn thoát rồi..." - Phong Thừa Vũ dáng vẻ bi thương xoay người vào trong. Nàng lại bỏ hắn chạy rồi... Huhuhu...Tiêu Kiếm gãi gãi đầu... Chủ tử nhà hắn bị làm sao vậy ta?...
Chương 9 : Phiên ngoại 1 Đời đời kiếp kiếp mãi yêu
Thật ra Điệp Điệp tính viết phiên ngoại này sau khi kết thúc truyện cơ nhưng mà sợ quên mất ý tưởng nên viết lun^^….- “Thanh Điệp tiên tử…” – Một giọng nói nhỏ nhẹ nương theo làn gió baytới tai Thanh Điệp. Nàng đang chăm chú ngắm hoa mẫu đơn nở thì nghe cóngười gọi mình liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tìm kiếm thanh âm đó.
Trước mắt Thanh Điệp là một cánh bướm vàng nhạt, mỗi cử động lấp lánhtrong ánh nắng nhìn rất đẹp. Cánh bướm dừng lại rồi phát ranh ánh sángvàng chói lòa, trong chốc lát đã hóa thành một mỹ nhân vận hoàng y, tócbúi cao cài trâm điệp vàng.
– “Tố Tố tiên tử. Ngươi tìm ta có việc?” – Thanh Điệp đứng lên mỉm cười.
– “Thanh Điệp tiên tử, ta có tin này rất hay. Ngươi phải hứa tuyệt đốiđừng nói với ai ta mới nói.” – Tố Tố ra vẻ thần bí làm Thanh Điệp hếtsức tò mò.
– “Ưm… Được. Ngươi nói đi…”
– “Hôm qua ta xuống trần giang thì thấy có một vườn mẫu đơn đủ màu sắcrất xinh đẹp, đẹp hơn trên thiên giới gấp bội phần. Ngươi có muốn đi xem không?”
– “Thật vậy sao?… Nhưng… Hôm qua là ngươi lén xuống trần sao…?”
– “Ân.”
– “Không có kim bài xuất trần sao đi được…” – Thanh Điệp cắn cắn cánhmôi, thiên quy rất nghiêm, dù bị hấp dẫn bởi những đóa mẫu đơn xinh đẹpnhưng nàng mới không mạo hiềm đâu.
– “Không ai biết cả. Chỉ cần hóa thành bướm thì đi đâu chẳng được.” -Ánh mắt Tố Tố lóe lên tia bất thường nhưng Thanh Điệp không thấy.
– “Có được không…?” – Thanh Điệp do dự.
– “Được mà. Bây giờ ngươi có đi hay không?” – Tố Tố cương lên.
– “Đi…đi…” – Vứt bỏ thiên quy ra sau đầu, nàng nhanh chóng đi theo Tố Tố.
Hai người bay đến Thiên Môn liền dừng lại. Khẽ gật đầu cả hai liền xoaymột vòng rồi hóa thân thành hai cánh bướm khác màu. Một là màu ngũ sắclóe ra ánh sáng tím, một là màu vàng. Theo chỉ dẫn của Tố Tố, T