
Love School
Tác giả: Nhật Hạ (MewoMewo)
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 322225
Bình chọn: 7.5.00/10/222 lượt.
hắn đang đứng. Hắn cũng không phải dạng vừa…
Một tên bị đánh đến ngất xỉu. Một tên bị hắn đá ngã ra đường. Nào đấm nào đá túi bụi. Thật sự chứ mấy thằng này đối với hắn chỉ là dạng tép riu. Thằng cuối cùng – tên đại ca thì có vẻ khó ăn hơn. Nhưng không phải là không thể thắng.
Thằng đó lao đến chỗ hắn chư con hổ đói [hay tên tâm thần nhỉ?'>, vung tay lên tính đấm hắn, hắn nghiêng đầu né được. Tên đó lại vung tay trái, hắn dùng tay đỡ. Một đánh một đỡ. Đến lúc này thì tên đại ca đã nổi điên.
– Thằng c.h.ó, bộ mày chỉ biết đỡ thôi à? Thế để tao đập cho con người yêu mày *liếc qua nó* không nhận ra mày luôn.
– Giỡn đủ rồi. Chân.
Hắn vừa cất tiếng, tên kia chưa hiểu gì thì đã cảm thấy chân mình đau điếng, có thể gọi là như xương đang bị nứt không nhỉ?
– Vai.
Chưa kịp định thần lại thì tên đó lại bị hắn giáng một đòn vào vai. Cứ tưởng tượng như vài tạ đá rơi xuống ấy…! Tên đó tính trả đòn thì hắn lại tiếp tục.
– Bụng.
Lên gối. Có thể nói đòn của hắn đẹp-như-mơ. Tên kia không thể đánh trả được. Đang tính ra chiêu cuối để tiễn em này về bệnh viện thì hắn nghe tiếng ai đó hét từ phía sau… Thêm tiếng “vút” như một cái gì đó đang lao thẳng xuống…
“Thiên Du, nguy hiểm……”
————————————————-
x..YiYuo..x
Đã in dấu dép
P/s1: end chap tại đoạn này có vẻ dễ làm rds nổi khùng nhỉ ~.~ Game show đây =)) thử tài thám tử của mọi người nhá…! Theo mọi người suy luận chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nè…?
P/s2: chap này anh đẹp trai của chúng ta lộ diện. Mời bà con cô bác chiêm ngưỡng dung nhan của anh Trần Thiên Du ạ ~.~
CHAP 8: EM CÓ CẦN BẢO VỆ TÔI?
À, cho Yi nói nhảm tí nha. Có nhiều bạn hỏi Yi lịch up của Love School ❤. Yi xin đáp là…Yi viết theo cảm hứng ='>'>
Yi sẽ cố gắng up chừng 2-3 ngày 1 chap hoặc 1 ngày 2-3 chap tùy hứng.
Chap này Yi tặng KelsyDinh nhé ~.~ thám tử đoán chuẩn đấy =)
Còn SandyExo hơi chậm chân tí. Yi sẽ tặng một chap khác nha!
Enjoy ~
zzzzzzzZ
zzzLoadingzzzzzzzZ
zzZ
– Thiên Du, nguy hiểm…
Nó hét lên rồi chạy vội sang chỗ hắn…
Hắn nghe tiếng hét thì quay lại, thấy cái cảnh nó ngã ra mặt đất, thằng đàn em khi này bị hắn cho đo đất đang lăn lóc bên cạnh…
Lời kể của nó ~
Trong lúc Thiên Du đánh nhau với tên cầm đầu, thì có một tên đàn em gượng dậy, cầm một cây gậy, lao thẳng đến chỗ Thiên Du…
Lúc đó, thật sự tôi chẳng nghĩ được gì. Khi thấy cái thằng tóc xanh lè kia cầm cây gậy tính giáng xuống đầu Thiên Du, thì y như có một lực vô hình đẩy tôi tới.
Không biết tôi có điên hay không nữa? Hắn ta thì dùng hết sức giáng cây gậy đó xuống đầu Thiên Du, tôi thì…dùng tay đỡ rồi hất hắn ta ra.
Cả tôi cũng ngã. Hơ, có thể nói thế nào nhỉ? Tay tôi lúc đó tê đi, cảm giác đau len lỏi trong từng khớp xương. Cú ngã cũng không nhẹ. Đủ để hàng ngàn ngôi sao bay trên đầu tôi.
Tôi choáng…
Yi *giật bàn phím* kể tiếp…
Chưa kịp định thần thì hắn thấy thằng đàn em kia lôi trong túi quần ra cái dao bấm.
Mục tiêu của tên đó là nó. Đúng, là nó. Nếu nó không cảm lại thì tên đó thành công trong việc hạ gục hắn rồi.
Nó cũng lơ mơ thấy được. Nhưng sức đâu mà chạy nữa bây giờ. Choáng. Là cảm giác duy nhất nó cảm thấy. Nó phó mặc cho số phận. Nó thua rồi…
10s trôi qua, nó vẫn an toàn. “Chuyện gì xảy ra vậy?” nó nghĩ. Từ từ mở mắt, cảnh tượng trước mắt làm nó phát hoảng.
Hắn đang đứng trước nó. Tay hắn giữ chặt con dao. Chỗ hắn cầm, là lưỡi dao, chứ không phải tay tên kia hay cán dao. Có lẽ do vội quá.
Nó nhìn trân trân vào bàn tay hắn. Từng vệt máu đỏ chảy xuống. Mỗi lúc một nhiều. Nhưng, nó thấy lạ, khuôn mặt hắn không giống đau đớn tí nào. Nhìn nó cứ bình thản, nhưng lúc này, khuôn mặt ấy không kém phần lạnh lùng.
Hắn dùng tay còn lại, rút cây súng từ trong túi áo ra.
ĐOÀNG…
Tiếng súng vang lên át cả tiếng gió. Tên kia buông dao, ngã xuống. Nó cảm thấy mỗi lúc một rõ mùi tanh của máu.
– Đó là hậu quả của việc đụng tới những người xunh quanh tôi. – hắn lạnh lùng nói rồi đi tới chỗ nó, đỡ nó lên lưng để cõng.
– Thiên Du, tay anh… *chỉ chỉ*
– Tôi không sao. Lên đi tôi cõng. Cô không tự đi nỗi nữa phải không?
– Nhưng… – nó ngập ngừng
– Tôi bảo lên thì lên nhanh…! – hắn hét lên. Ai bảo nó thử lòng kiên nhẫn với hắn làm gì.
Nó cuống cuồng leo lên. Hắn cõng nó ra khỏi cái chiến trường đầy máu me này. Một tay đút vào túi áo khoác.
Nó gọi điện cho mọi người. Nó cảm thấy ấm áp lắm, được hắn cõng đúng là thích thật. Dựa vào vai hắn, nó thấy ấm áp làm sao. Chắc do mệt quá, nó thiếp đi. Trước khi mê man, nó còn nghe tiếng hắn thì thầm.
“Em có cần phải bảo vệ tôi không? Băng Băng…”
Không lâu sau, chiếc BMW do Hoàng cầm lại đỗ ngay trước mặt hắn. Mạnh Hoàng vội xuống xe rồi đỡ nó lên, cho nó ngồi cạnh Diệu Chi. Anh cảm thấy hơi lo. Hắn vẫn đứng bên ngoài, một tay bỏ trong túi áo. Tuấn Kiệt nhảy phóc xuống xe, bảo mọi người về trước. Trâm Anh viện cớ bảo sang hiệu sách ven đường, sẽ về sau. Mạnh Hoàng nhanh chóng lái xe về kí túc xá.
Sau khi chiếc BMW đi xa, Tuấn Kiệt mới quay lại nhìn hắn, mặt đầy sát khí. Giật tay hắn ra khỏi túi áo, Kiệt nhìn chăm chăm vào bàn tay.
Máu vẫn chưa có dấu hiệu ngừng chảy, tuy n