Polaroid
Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Tác giả: Uyên Đặng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 8.5.00/10/298 lượt.

ống hồ vớt Hồng lên. Hồng chẳng bị sao hết, cô ta chỉ giả vờ thôi. Nó khá thất vọng khi người cứu Hồng là hắn. Phục vụ chạy ra lấy khănn quàng qua cho Hồng và hắn. Hắn đứng dậy nhìn nó rồi bế Hồng vào bên trong. “ Gì chứ, nhìn vậy là sao “ nó nhìn theo hắn.– Mày làm gì em gái tao vậy _ Ly chạy đến quát vào mặt nó– Chị phải hỏi em gái chị làm gì tôi mới đúng chứ _ nó nói– Đợi đó _ Ly nói rồi đi vào trong với Hồng– Mày sao vậy _ Linh kéo nó lại hỏi– … _ nó lắc đầu nhưng nước mắt nó rơi, người nó cũng bắt đầu run lên– Nói coi, mày bị sao vậy _ Linh quát– Linh à _ Thiện kéo Linh lại như nhắc nhở– Đã có chuyện gì xảy ra vậy _ Thiện nắm lấy vai nó và cảm giác được nó đang run– Có phải Bảo không xứng với mấy người không _ nó nhìn tụi kia hai mắt ướt nhèo– Nói cái khỉ gì vậy _ Linh nói _ ai nói mày như vậy– Tao mồ côi nên không xứng chơi với bọn mày đúng không _ nó run lên bần bật– Điên hả con này… _ Linh lắc lắc nó– Bảo…Bảo _ Thiện hét lên khi nó tự nhiên ngã xuống.Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 40 Nó mở mắt ra rồi khép lại…mệt mỏi nó nhắm mắt lại chẳng muốn mở mắt ra.– Tỉnh rồi hả _ Linh ngồi xuống giường nói– Tỉnh là tốt rồi _ Thiện đứng bên cạnh Linh nói– Tao bị gì vậy _ nó ngồi dậy– Ngất xỉu _ Linh đỡ nó ngồi dậy nói– Ở _ nó lấy tay dụi dụi mắt– Có chuyện gì xảy ra ở hồ bơi vậy _ Thiện hỏi– Không có gì đâu _ nó chối– Đừng có giấu, có gì thì nói tụi tao biết _ Linh nói– Chỉ là xích mích nhỏ với Hồng thôi _ nó cười– Con quỷ đó giả vờ đúng không, lúc anh Đức bế nó đi tao còn thấy nó cười– … _ nó chỉ cười rồi gật đầu.– Đúng là quỷ mà _ Linh đấm tay xuống đệm _ mà nó nói gì mày– Nói tao mồ côi, không được ba má dạy dỗ đàng hoàng _ nó nhìn Linh _ tao thấy cũng đúng _ nó quay ra nhìn ra bầu trời đêm– Con điên _ Linh cú nó một cái rồi đứng dậy– Mày mà còn nói như vậy, tao cắt tiết mày á _ Linh kéo tay Thiện ra ngoài– Ngủ ngon _ Thiện nói– Ngủ ngon _ lời nói của nó phát ra trước khi Linh đóng cửa lạiNó mệt mỏi đứng dậy ra ban công để hưởng tí gió đêm. Mãi suy nghĩ đến những lời Hồng nói ở bờ hồ khách sạn nó chẳng biết là có người vào phòng.– Trà chứ _ hắn đưa cho nó một ly trà còn bốc khói– Cảm ơn _ nó cầm ly tra bằng hai tay rồi đưa lên mũi ngửi mùi khói bốc ra– Em không sao chứ _ hắn hỏi– Đáng lẽ câu này phải để tôi hỏi chứ _ nó nói mà không nhìn hắnHắn biết ngay sẽ như thế này mà, mới sáng nó sẽ vui vẻ cười nói với hắn nhưng giờ đã lạnh lùng với hắn rồi.– Anh không sao _ hắn nói– Ừ _ nó cũng trả lời cho có– Đã có chuyện….– Cô ta sao rồi _ nó cắt ngang lời hắn– À…không sao _ hắn nói– Ừ– Em…đã có chuyện gì xảy ra ở đó vậy _ hắn hỏi– Có phải gia đình anh rất coi trọng việc lễ nghĩa không _ nó không trả lời câu hỏi của hắn– Ừ, ba anh khá là nghiêm khắc trong vấn đề đó _ hắn nói– Ừ– Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy _ hắn lại hỏi nó– Gió lạnh quá, anh về phòng đi _ nó đặt ly trà xuống bàn rồi quay vào trong– Em sao vậy _ hắn đặt ly trà xuống rồi kéo tay nó lại– Không sao hết, tôi bình thường mà _ nó gật đầu như xác minh lại điều mình nói– Em đừng có như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em vậy _ hắn hỏi– Không có gì _ nó quay đi _ mà anh đi đâu vậy– À…_ hắn rút trong túi quần ra một sợi dây chuyền đung đưa trước mặt nó– Ừ, đẹp lắm, tính tặng ai à _ nó đứng lại nhìn sợi dây chuyệnSợi dây được làm bằng vàng trắng khá mảnh, mặt dây chuyền là hai dấu ngã “ biểu tượng của cung bảo bình “. Hắn tách hai dẫu ngã ra, tức thì sợi dây cũng được tách ra làm hai. Hắn xoay nó lại, đeo cho nó một dấu ngã. Cái còn lại hắn đưa cho nó.– Đeo cho anh _ hắn cười rồi quay lưng lại để nó đeo cho mình– Sao anh không tự đeo đi _ nó dúi sợi dây vào tay hắn– Ây…em làm anh bực mình quá _ hắn gắt– … _ nó lườm hắn _ quay lạiHắn cười khì khi nó phải nhún lên mới có thể đủ chiều cao đeo sợi dây vào cho hắn.– Buồn cười lắm à _ nó nói– Không hẳn, thấy vui thôi _ hắn rờ rờ cái mặt dây chuyềnNó vào phòng mở vali ra, lấy hộp quà mà nó đã dự đinh tặng cho hắn. Tính là sẽ đưa cho hắn coi như là lời cảm ơn. Nhưng nó hít một hơi thật sâu rồi lại cất nó vào lại vali.– Gì đây _ hắn chụp lấy hộp quà _ tặng anh hả– Không phải, trả đây _ nó với tay giật lại– Là áo sao _ hắn ngồi trên giường mở hộp quà ra– Không phải của anh đâu _ nó nhăn mặt nói, còn hắn thì đang thử chiếc áo mới– Vừa khít luôn này _ hắn đứng nghiêng qua nghiêng lại để ngắm chiếc áo– Tránh ra _ nó đẩ hắn xuống giường rồi kéo chăn chùm kín đầu– Em mua cho anh thật sao _ hắn cười– Ra thì tắt điện _ nó nói– Cảm ơn chiếc áo nha, anh sẽ mặc suốt mùa đông này– Mùa xuân tới rồi mà còn _ nó nói làm hắn hơi quê nên đã bỏ về phòngỜ chơi thêm một ngày ngắm cảnh Đà Lạt tụi nó đã trở về nhà. Ai nấy cũng thấy thoải mái hơn khi trở lại, tinh thần tươi tắn hẳn ra. Thế là 2 tuần cũng trôi qua nhanh chóng, tụi nó được vài ngày đi Đà Lạt còn lại chủ yếu tập trung đập phá với nhau. Cứ làm như tụi nó không còn cơ hội đập phá như vầy nữa vậy.Ngày tụi nó phải đến trường để nhận kết quả học kỳ một cũng tới.– Mong là kết quả lớp đừng có tệ quá, tao ngán mấy bài tập của bà cô rồi _ Linh nằm dai