Snack's 1967
Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình…!!!

Tác giả: Uyên Đặng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322971

Bình chọn: 10.00/10/297 lượt.

dám nhìn hắn. Hắn mỉm cười thích thú khi thấy cử chỉ dễ thương đó của nó.– Thích thật đó nha _ Thiện nhìn Linh cười âu yếm– Trời đã lạnh mà ăn đồ lạnh nữa thì hết chỗ chê _ nó nói– Tao là ai _ Linh chỉ vào mình _ là Linh chứ ai _ rồi nháy mắt với cả đámTụi nó được một phen cười ầm ĩ khi thấy cái thái độ tự mãn của Linh. Tụi nó ăn xong thì về nhà để chuẩn bị cho buổi party của nhà hàng.– Mày làm gì còn ngồi đây _ Linh hỏi khi thấy nó ngồi ngoài ban công nhìn Đà Lạt lên đèn– Tao không đi đâu _ nó nhíu mày nói– Sao vậy _ Linh hỏi– Không thích _ nó nhún vai _ với lại tao chẳng có bộ nào để đi dự tiệc cả– Thế thì theo tao _ Linh kéo tay nó đứng dậy– Đi đâu– Đi thay đồ cho mày _ Linh nói– Không đi đâu _ nó giật tay lại– Ồn ào, tao đánh mày bây giờ _ Linh phải dùng vũ lực thì nó mới chịu nghe lờiLinh chọn cho nó một chiếc đầm tùng xòe hai lớp trơn phối lưới màu trắng, một cái áo khoác croptop cài hờ màu đen. Tóc được bới cao, đi đôi sandal cao gót thanh mảnh màu đen. Nhìn nó lộng lẫy như một cô công chúa vậy.– Ai đây _ Thiện thốt lên khi thấy nó xuất hiện– Đẹp không _ Linh cười _ nhờ em cả đấy, anh phải cảm ơn em đi _ Linh nhìn hắn– Đã nói là không đi rồi mà _ nó nói– Ồn quá _ Linh đánh nó– Ya…con này _ nó quát– Đẹp thật _ hắn cũng phải thốt lên– Ngại quá _ nó cứ kéo kéo cho chiếc váy dài xuống– Lần đầu tiên thấy em mặc váy á _ hắn cười– Đúng là rất đẹp _ Thiện nói– Tí nữa rồi hẵng khen, giờ đi cho kịp đã _ Linh hốiNhà hàng đêm nay được trang trí rất linh đình, thảm đỏ, đủ sắc hoa mọi thứ cứ như trong truyện cổ tích vậy. Hắn kéo tay nó quàng qua tay mình rồi tiến vào bên trong, theo sau là Linh và Thiện. Không khí ở đây thật sự rất sang trọng, ai ai cũng ít nhất một lần liếc qua nó. Một vẻ đẹp đơn giản mà sang trọng, không giống những cô gái khác lòe loẹt đủ sắc màu. Phía ngoài vườn là hồ bơi được nhà hàng thắp đèn lung linh từ cửa ra tới hồ bơi, những ánh đèn mờ càng làm cho khung cảnh thêm huyền ảo.– Em ngồi đây đợi anh một tí _ hắn để nó ngồi ở gần hồ bơi rồi chạy đi– Lạnh quá _ nó nóiTừng cơn gió cứ ùa vào khiến nó phát rùng mình. Nó ôm mình lại, xoa xoa hai tay cho ấm hơn.– Ai đây _ là giọng nói đóNó đứng phắt dậy, quay lại nhìn người mới lên tiếng đó– Không phải là cô công chúa họ Trịnh đây sao _ là Hồng lên tiếng– Lộng lẫy nhờ _ Hồng tiến lại gần nó– … _ nó vẫn giữ im lặng không nói gì– Cậu đến đây cùng anh Đức sao– Phải thì sao mà không phải thì sao– Phải hay không cũng không quan trọng _ Hồng lắc lắc ly rượu trong tay _ cứ coi như tôi đang bố thí tình cảm cho kẻ ăn mày như cậu đi– Phải nói là tôi đang cố bỏ những thứ tôi sắp phải cho kẻ túng thiếu như cô chứ _ nó không chịu thua, nói lại khiến Hồng điếng người– Nè, cậu ăn nói cho đàng hoàng vào _ Hồng quát– Tôi nói gì sai sao _ nó khoanh tay trước ngực để giúp nó ấm hơn _ không phải cô đã biết trước tôi với anh Đức có quan hệ gì rồi sao, tại sao lại chen ngang chứ, không phải cô mới là kẻ cướp sao– Tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi mà, tôi xin lỗi vì đã chen ngang như biết làm sao được, tôi yêu anh Đức và anh Đức phải là của tôi _ Hồng quát– Mù quáng _ nó nói– Coi như tôi năn nỉ cậu, được chưa _ Hồng nói _ hãy tránh xa anh ấy ra, hãy nhường anh ấy lại cho tôi, bao nhiêu tôi cũng có thể trả– Nực cười, cô nghĩ có thể đem tiền ra để nói sao _ nó nói– Thế này cũng không được thế kia cũng không được _ Hồng vứt ly rượu xuống đất làm nó vỡ tung _ rốt cuộc cậu muốn cái gì đây– Đúng là hết nói nổi mà _ nó nhìn Hồng rồi bỏ đi– Đứng lại, tôi chưa nói chuyện xong với cậu mà _ Hồng chạy lại kéo tay nó lại– Cô buông ra coi _ nó giật mạnh tay ra– Cậu nghĩ gia đình anh ấy sẽ chấp nhận một kẻ mồ côi như cậu sao _ Hồng cười chế nhạo nó _ nếu xét cho cùng tôi cũng hợp với anh ấy hơn về hoàn cảnh– … _ nó không nói gì khi đã có người chạm vào nỗi đau của nó. Nó như muốn bật khóc vậy, nức mắt dâng lên lưng tròng, nhưng nó cố giữ cho nước mắt không rơi.– Gia đình anh ấy sẽ xem cậu như một kẻ không có học khi những lễ giáo không được ba mẹ dạy dỗ cho đàng hoàng _ Hồng đưa tay lên miết mày _ thật đáng thương– Đừng có xúc phạm ba má tôi, đây là một lời cảnh cáo đấy _ nó đanh giọng lại– Rồi sao _ Hồng lắc đầu _ cậu nghĩ xem tôi nói sai chỗ nào, mồ côi chỉ là mồ côi thôi“ Chát “ một cái tát giáng vào mặt Hồng, in rõ năm ngón tay của nó. Nước mắt nó rơi và cánh tay hạ xuống. Cái tát đó lạnh điếng như cắt da cắt thịt Hồng, Hồng như bật khóc vậy.– Không phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao _ nó nói– Cậu dám…dám….đánh tôi sao _ Hồng run lẩy bẩy– Tại sao lại không– Chết đi _ Hồng lao tới chụp vai nó cố kéo nó tới hồ bơi để đẩy nó ngã xuống dướiNó không thể đứng vững trên đôi giày cao gót này được, loạng choạng loạng choạng, nó ngã xuống. Kéo theo Hồng ngã xuống, nhưng thật may khi nó bị té trên mép hồ còn Hồng thì bị ngã xuống hồ. Nó thở dốc đứng dậy.– Cậu sẽ phải lãnh hậu quả mà cậu gây ra cho tôi _ Hồng nhổm dậy quát nó– Cứu với… _ bỗng nhiên Hồng la lớn khiến mọi người đổ dồn ra hồ– C…ứu…Cứu… _ Hồng cố la lớn hơn– Gì chứ…giả vờ nữa sao _ nó nói– …. _ Hồng mỉm cười tự đắcBủm…. _ hắn lao hẳn xu