
lại rảnh rỗi quan tâm đến chuyện riêng của Thanh Loan? Lẽ nào cảm thấy Thanh Loan với Tu La Vương có quan hệ, tốt nhất là nên từTru Tiên Đài ném xuống?”
Khi ấy ta cũng không biết, lần gặp gỡ này với dì dẫn tới họa lớn trong tương lai, mà ta khi đó tuổi còn khá nhỏ, cũng không biết đoán lòng người, cuối cùng dẫn đến một hồi thảm kịch đủ để ta hối tiếc cả đời. Ta chỉ biết, dưới ánh trăng yên tĩnh, đôi mắt Thái tử điện hạ nhìn ta có chút khiến người kinh hãi, hắn bước hai bước đến trước mặt ta, nâng cánh tay phải, đầu ngón tay rõ ràng lấp lóe ánh xanh rực rỡ, hắn lớn hơn ta gần năm ngàn năm, nếu như dốc hết sức lực, một chưởng thôi cũng có thể khiến ta hồn phi phách tán. Mặc dù ta rất sợ chết, nhưng cũng không muốn chết một cách oan uổng, mắt thấy chưởng lực của hắn tiến đến, tựa như bản năng, nhắm mắt lại, yên lặng đợi một chưởng của hắn đánh tới.
Nhưng rất lâu sau lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu, trên trán chợt lạnh, có cảm giác ấm áp mềm mại, ta đột ngột mở to mắt nhìn, trước mắt là một cánh mũi thẳng dài, tiếp đó, một đôi mắt mang ý cười nhìn ta, hắn khẽ cúi người, khóe môi ta lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo mềm mại tương tự.
Ta nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy toàn thân “ầm” một tiếng, giống như bị nổ tung, lập tức từ đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi hoảng loạn, hai tay dùng lực đẩy hắn ra.
Khóe môi hắn chứa ý cười, thản nhiên nói: “Ta thấy, bắt đầu từ ngày mai Thanh nhi vẫn là đến Tước La Điện làm chưởng lại đi!” Nói rồi cũng không đợi ta trả lời, tiêu sái xoay người nhẹ nhàng mà đi.
Ta ngây ngốc nhìn bóng dáng của hắn một hồi, dùng ống tay áo cực lực chà xát khóe môi một lúc, chỉ thấy cảm xúc lạnh lẽo trên môi không lau hết được. Căm hận hắn trong lòng vô tình, thế nhưng vừa tình nùng ý đậm cùng Đan Chu chơi cờ, lại vừa làm ra hành động phi lễ này đối với ta. Nhịn không được liền nảy sinh cảm giác chán ghét với hắn. Đã vậy hôm nay còn hỉ nộ vô thường, thật sự khiến ta cảm thấy khó hiểu bất an. Đợi đến khi xung quanh yên tĩnh vắng lặng không một tiếng động, mới phát hiện bản thân đã ở một nơi xa lạ, xung quanh hoa cỏ xanh tươi, núi đá lởm chởm, lại có suối trong nước mát, bên ngoài mười bước có một cái đầm lớn, cũng không biết đầm sâu bao nhiêu, bên tai chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách. Trong hồ hoa sen thanh khiết, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Ta tiến lên trước vài bước, đứng bên bờ hồ. Chỉ thấy suối trong uốn lượn theo hình cánh cung, trong đó độc mỗi một loài hoa sen, quả thực cực kỳ u tĩnh, ngược lại trong lòng lại rối rắm, phiền muộn bất an không chỗ giải tỏa. Buồn bực vô cùng, ta tựa vào núi đá bên hồ ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào hoa sen đẹp đẽ trong hồ đến xuất thần, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, sóng nước trước mặt mở ra, một người từ đấy xuất hiện, khiến ta kinh hãi đến độ “A” lên một tiếng, ngã lùi về sau hai bước, bên tai đã vọng đến một thanh âm dịu dàng thân thiết: “Thanh nhi, là ta.”
Một người đạp sóng vượt nước đi tới, tóc dài như tảo, gương mặt ôn hòa. Ta nhìn chăm chú, không khỏi kinh hỉ vô cùng, một bụng tức giận nhất thời tan thành mây khói. Đứng dậy lao về phía trước, đem hắn ôm chặt vào trong ngực, mừng rỡ nói: “Ly Quang…Ly Quang…A, Ly Quang…”
Thân thể lạnh lẽo của hắn cùng ta khẽ tiếp xúc, mặc dù lạnh đến độ ta không nhịn được run lên một cái, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng, trong miệng thầm trách: “Ly Quang, ngươi vẫn lạnh lẽo như vậy, hai trăm năm không gặp, vẫn không thấy ngươi ấm lên chút nào.”
Hắn ngâm trong nước đã lâu, có lẽ thân thể đã đóng băng cứng ngắc, miệng lưỡi cũng không nhanh nhạy, rất lâu sau mới nói: “Thanh nhi, hai trăm năm qua…nàng sống tốt chứ?”
Tâm tình kích động trong ta thoáng chốc liền khôi phục lại, kéo hắn từ từ ngồi xuống, vừa đem hai tay hắn áp vào tay mình, dùng sức chà xát, vừa thuận miệng đáp: “Cả ngày cầm cây chổi, bên này quét quét bên kia quét quét, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, vừa quét đã là hai trăm năm.”
Có một số chuyện, chính là ta đã muốn quên, coi như mình chưa từng nghe qua, vào giờ phút này, ta thà nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, hưởng thụ chút ấm áp ngày xưa.
Ta không biết Ly Quang vì sao lại ở nơi này, Thiên Giới cùng Giao tộc mặc dù ngoài mặt hòa thuận vui vẻ, nhưng Ly Quang không thể nào được mời tới, lại càng không thể tùy tiện ẩn núp ở đây, nói không chừng đây lại là một tội lớn.
Ly Quang trước giờ nhân hậu, lúc này để ta tùy ý chà xát một hồi, thấy ta chính là không có ý định dừng lại, liền thử rút tay ra khỏi tay ta, bị ta hung hăng kéo lại, ngẩng đầu lên, tức giận nói: “Ngươi ở nơi này lâu rồi? Vì sao lại muốn đến đây?”
Lúc rời khỏi thành San Hô, ta liền hạ quyết tâm sau này sẽ như Sao hôm và Sao mai, vĩnh viễn không gặp lại để khỏi khiến hắn khó xử. Nhưng giây phút mới gặp hắn khiến ta nhớ lại lúc xưa, nam tử ấm áp nho nhã đó quay người nở nụ cười thật nhẹ, lại không thể nào quên được.
Hắn nhìn bộ dạng hung hăng của ta cũng đã thành quen, dịu dàng nói: “Thanh nhi, ta chưa từng cùng Bích Dao đính hôn.”
Ta há hốc miệng, lẽ nào lời đồn nghe được trên Cửu Trùn