
, một năm hiếm khi thấy mặt mày dì giãn ra. Hôm nay gặp lại, thấy dì cũng chưa từng đem oán hận khi xưa mà giận chó mắng mèo trút trên người ta, lại kính phục dì phẩm hạnh cao quý, bất tri bất giác đã cùng dì thân cận, nói nhiều chuyện thế này.
Phảng phất hơn vạn năm, ta với dì ngăn cách nhau qua một tầng băng rất dày, muốn thân cận cũng không có cách, hôm nay ầm ầm tan rã, cốt nhục thân tình, ta cực kỳ mong mỏi đem một vài chuyện trong thời gian hai trăm năm này nói cho dì nghe.
Ta đắc ý lắc lắc đầu, nói: “Chẳng qua là một vài câu, liền bị con cho rớt rồi. Hôn nhân đại sự, chung quy vẫn là muốn tìm một người mà con cam tâm tình nguyện a?” Vừa khoa chân múa tay, ra dấu nói: “Ly Quang chính là Thái tử Giao tộc hiện tại, ngày thường dung mạo…Thanh nhi cảm thấy so với Thái tử điện hạ thì hắn thuận mắt hơn vài phần.”
Đôi má trên gương mặt tái nhợt của dì hơi ửng đỏ, lại ho khan hai tiếng, nói: “Ta thật không tin, con chắc lại nói xằng rồi. Khắp bát hoang tứ hải này dì sống cũng đã mấy vạn tuổi, thật sự vẫn chưa gặp qua người nào tuấn tú hơn Thái tử điện hạ.”
Ta thật sự chân chính muốn nói, Thái tử điện hạ chẳng qua là mặt mày ngày thường xinh đẹp một chút, nói về thực sự thuận mắt, không chỉ có một mình Ly Quang, mà ngay đến Nhạc Kha cũng dễ nhìn hơn hắn. Đại thể là ta bị phạt đến núi Nữ Sàng với việc giận dữ đánh Nhạc Kha có liên quan với nhau, nếu lại nói ra, sẽ khiến dì thêm buồn bực, như vậy thật sự là ta sai rồi.
Ta xua xua tay, không muốn lại tranh luận với dì nên nói: “Dì có chỗ không biết, nhìn thuận mắt này với tuấn tú là hai việc khác nhau. Ví dụ như con cùng với một người qua lại thân thiết, bất luận hắn ở trong mắt người khác là đẹp hay xấu, trong mắt con rốt cuộc vẫn là thuận mắt. So với một nam tử xa lạ tuấn tú hơn hắn mười phần, con đối với vị bằng hữu này vẫn cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.”
Dì hớp một ngụm trà trên bàn, lắc đầu cười thở dài: “Con tính tình thế này…cũng không biết là tốt hay xấu.”
Ta đường hoàng nói: “Tính tình Thanh Loan đương nhiên là cực kỳ tốt, vừa lanh lẹ vừa niềm nở, lại có thể không dùng dằng dây dưa.” Trên mặt mang chút ý cười tự đắc, khiến dì “phụt” một tiếng đem ngụm trà trong miệng phun ra, rạp người trên bàn bắt đầu ho khan.
Ta hiếm khi cố ý chọc cười, thấy dì ho đến độ không ngẩng đầu lên được, vội vội vàng vàng thu lại ý cười, dìu người ngồi dậy, đã thấy trên mặt dì nổi lên sắc tím, chính là trạng thái khí lực suy yếu. Kinh hoảng nói: “Dì, dì người sao vậy?”
Rất lâu sau người mới ngừng ho, lại hớp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là bệnh cũ thôi.”
Ta lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tin. Kéo ống tay áo người cơ hồ gấp đến độ rơi lệ: “Dì thế này mà không thể nói thật cho Thanh Loan? Dì với con mặc dù là dì cháu, nhưng thật sự tình cảm như mẹ con. Dì có ân dưỡng dục, Thanh Loan nào dám quên, sao có thể nhìn dì không màng đến thân thể bản thân như vậy?”
Thần sắc người dần dần trở nên ngưng trọng, chậm rãi thẳng người dậy, nói: “Nếu dì có việc giấu con, trong lòng con sẽ thế nào?”
Trong lòng ta cân nhắc, nếu nói dì có việc giấu ta, nhất định là việc có liên quan đến cha mẹ ta. Dì đã hao tâm khổ tứ che giấu, chính là vì tốt cho ta. Trong lòng cảm kích, ánh mắt dần dần ôn hòa, chân thành nói: “Dì lớn hơn Thanh Loan mấy vạn tuổi, nếu thật sự có việc giấu Thanh Loan, đó nhất định cũng là vì tốt cho Thanh Loan. Chỉ là người và con là dì cháu, lại có việc không thể nói ra sao?”
Dì hết nhìn lại nhìn ta, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Thanh nhi có từng nghe qua Tu La Vương Nhiếp Phần?”
Ta thầm nói: Quả thực là đoán không sai. Lại càng hết sức cẩn thận nói: “Thanh nhi ở núi Nữ Sàng gặp nạn, suýt nữa mất mạng, chính Tu La Vương đã cứu Thanh nhi một mạng. Chỉ là lúc đó cũng không biết người đó là Tu La Vương, vẫn là sau này có người nói cho con biết.”
Dì cẩn thận dò xét gương mặt ta, thấy ta không có gì khác lạ, lại hỏi: “Thanh nhi cảm thấy Tu La Vương này thế nào?”
Câu này hàm chứa ý hết sức mơ hồ. Trong lòng ta hoảng loạn, một mặt cực kỳ muốn xác thực lời của Giao Vương, mặt khác lại sợ sự thực không nhất quán. Dù gì việc đó Giao Vương cũng không phải chứng kiến tận mắt, tin đồn có lẽ chiếm đến tám chín phần. Nếu như ta nói Tu La Vương trông có vẻ là một người tốt, liệu dì có đem ly trà trong tay ném lên đầu ta, lập tức giận cá chém thớt với ta? Nếu như bảo ta chửi mắng Tu La Vương xa xả, trong lòng thật sự không tình nguyện. Bản thân cùng người gặp gỡ, từ đó đã nhận được ít nhiều tình cảm ấm áp, bảo ta nói xấu sau lưng người, ta thật làm không được.
Do dự mấy lần, ta nói: “Thanh Loan với người ấy chỉ gặp nhau một lần, về phần người đó nhân phẩm thế nào, quả thực không biết. Chỉ là người đã cứu Thanh nhi một mạng, thật sự có chút cảm kích người mà thôi.”
Trước đó ta và người quen biết đã lâu, sau đó người cực lực mời ta đi Tu La Thành, còn lại cũng toàn là sự thật.
Dì thở dài một tiếng, nói: “Tu La Vương này, chính là phụ thân thân sinh của con.”
Ta đứng trước mặt dì ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, mặc dù Giao Vương đã khẳng định