Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326201

Bình chọn: 7.5.00/10/620 lượt.

Nhạc Kha tiến vào nội điện, trấn an hắn nghỉ ngơi, không lâu sau thì hắn liền ngủ. Ly Quang với ta cách biệt không lâu, nhưng nhớ tới việc hắn gửi ta con Bạch Hổ, sắc mặt liền không tốt, vỗ vỗ vai hắn: “Thái tử điện hạ, uổng công ta với ngươi là huynh đệ, ngươi thế nhưng lại thông đồng với con rồng ngốc này lừa gạt ta?”

Ly Quang trước giờ ôn hòa, nhưng hắn hôm nay với hắn trong quá khứ có chút không giống, cụ thể là điểm nào không giống, nhất thời ta không thể chỉ ra được. Hắn quét mắt nhìn trong nội điện, hai mắt mở to, vô cùng đứng đắn nói: “Quân tử có nét đẹp của người trưởng thành, ta biết nàng trước nay tâm tính nhân hậu!”

Đúng lúc Bích Dao ở nội điện thu xếp ổn thỏa cho Nhạc Kha xong đi ra, thấy hai người bọn ta đứng ở cửa, nói: “Tỷ tỷ với Ly Quang ca ca sao lại không ngồi?”

Ta thấy Nhạc Kha trong lúc mơ mơ hồ hồ, mở miệng gọi ta tỷ tỷ, vạn năm qua ngoại trừ Cửu Ly cũng chưa từng có ai gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ta ở trong kính nhìn thấy việc trước đây, nếu như hắn là đứa bé ở cạnh mẫu thân ta, theo như lời của bà bà quét dọn núi Đan Huyệt, mẫu thân ta đã từng nhặt về một con rồng, chính là con của Thiên Đế hiện giờ, không phải Đông Hải Tam thái tử điện hạ, trong này có ẩn tình, thực sự là khó hiểu.

Ta có tâm muốn tìm hiểu cho rõ ràng, hướng về phía nội điện nhẹ giọng nói: “Hắn có thể ngủ yên không? Trông hắn thế nhưng ngay đến Vương Phi cũng không nhận ra, chứng bệnh này thật sự có chút không đơn giản.”

Trong mắt Bích Dao ẩn ẩn lệ: “Ly Quang ca ca và Thanh Loan tỷ tỷ đều không phải người ngoài, Bích Dao mạo muội xin hai người đừng đem việc này truyền ra . Nếu như loan truyền, Tam ca sau này làm người thế nào đây?”

Quả thật người phàm cũng có câu: “Chuyện xấu trong nhà chớ truyền ra ngoài”! Đông Hải Long Vương dù gì đi nữa cũng là người có máu mặt. Ta với Ly Quang ánh mắt giao nhau, cả hai đều khẽ lắc đầu.

Nhạc Kha mặc dù tính tình có chút cổ quái, có chút hay quên, làm vị hôn phu thì không được, nhưng làm huynh đệ thì không sao.

Ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng, trầm ngâm: “Chứng bệnh này của Tam thái tử là bị từ nhỏ, hay là sau này mới có?”

Bích Dao tập trung suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói: “Theo như lời mẫu phi, Tam ca từ nhỏ đã mắc phải chứng u mê này, chỉ là sau này càng lúc càng tốt lên, dù có hay quên nhưng vẫn nhận ra người nhà. Chỉ là lần này không biết vì sao lại lơ mơ hồ đồ đến thế? Muội từ khi sinh ra đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tam ca.”

Nhạc Kha chính là con thứ ba của Đông Hải Long Vương, sau hắn còn có sáu đệ đệ và bốn muội muội, Bích Dao chính là vị nhỏ nhất, nếu nói chưa từng gặp qua dáng vẻ mơ màng này của hắn, âu cũng có thể tin.

Lòng ta có chút bực bội tiếc nuối, nhìn thấy Ly Quang lại nhớ tới hai vị muội muội mỹ mạo của hắn. Lần trước tại yến tiệc ở Thủy Tinh cung, nghe nói Tộc trưởng Giao Tộc cực kỳ mong muốn cùng với Đông Hải Long Vương kết mối hôn sự, trùng hợp hai vị muội muội của Ly Quang đối với Nhạc Kha cũng có mấy phần tình ý. Hôm nay bị Ly Quang biết được việc này, không chừng mối lương duyên tốt đẹp này không thành rồi.

Ly Quang yên tĩnh ngồi lại một hồi, thấy ta mạnh khỏe không việc gì liền cáo từ rời đi, chỉ lưu lại ta với Bích Dao ở lại trông coi.

Theo như lời Long Vương Phi, Nhạc Kha lần này mơ mơ hồ hồ không giống với lúc nhỏ, khi tỉnh khi mê. Nhưng kỳ quái chính là, mỗi khi ta ở cạnh bên trông chừng hắn, hắn đều có thể nhận thức được, chỉ có điều gọi ta là “tỷ tỷ”, còn với đám người Bích Dao và Long Vương Phi, hắn cơ hồ hoàn toàn không nhận ra.

Qua mấy lần lặp đi lặp lại như thế, ngay cả ta cũng thấy sự việc kỳ quái. Cuối cùng phần lớn thời gian đều ở trong nội điện trông chừng hắn. Hôm đó hắn có vẻ tỉnh táo, ở trên giường thức dậy, thấy ta chống cằm ngủ gà ngủ gật, ngồi dậy đem chăn trên giường khoác lên người ta.

Ta mở mắt, thấy hắn nhu thuận đáng yêu, một nam nhân cao bảy thước thế nhưng lại giống như đứa trẻ nhìn ta chằm chằm đầy mong đợi: “Tỷ tỷ, đệ không muốn nán lại đây.”

Ta đột nhiên bật cười, chỉ cảm thấy vẻ mặt hắn thế này cùng với Cửu Ly lúc làm nũng có chút tương tự, đưa tay nhéo nhéo mũi hắn, chợt nghe ngoài cửa ho khan một tiếng, quay đầu ra nhìn, Đông Hải Long Vương Phi hốc mắt hồng hồng đang đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn ta.

Nhạc Kha kéo chặt tay ta, vẻ mặt đề phòng.

Vương Phi nét mặt xấu hổ, bất đắc dĩ nói: “Loan cô nương, ta có chuyện muốn thảo luận với cô nương.”

Ta ngọt ngào trấn an Nhạc Kha một lúc, lại ba lần bảy lượt cam đoan rất nhanh sẽ quay trở lại, hắn mới chịu thả tay ra, ta cùng Đông Hải Vương Phi hết rẽ lại quẹo, đến một cung điện cực kỳ u tĩnh.

Dạ minh châu trong điện phát ra ánh sáng nhu hòa, nguy nga tráng lệ. Ta âm thầm đoán, nơi đây chính là tẩm cung của Vương Phi, bà khoát khoát tay, để các ngư nương tùy tùng đều lui xuống, lệ trong mắt không ngừng tuôn rơi, nắm chặt tay ta, đem ta kéo đến ngồi trên tháp thượng, nhưng lại không nói lời nào.

Trước nay ta chưa từng thân cận với người khác, lại là một phụ nữ trung niên đang khóc sướt mướt, chưa nói đến bà vì sao mà khóc, dáng vẻ này, nếu ta đoán không lầ


XtGem Forum catalog