
a cũng không thể khiến bản thân mình chịu thiệt thòi vì một con rồng ngốc được.
Bất quá ta chỉ là một con chim loan cô độc, không có cha mẹ để dựa dẫm, cũng không có huynh đệ che chở bảo bọc, nếu kẻ chung tình lại là một con rồng ngốc, thật sự là không cần phải sống thêm ở chốn bát hoang tứ hải này nữa, chỉ đợi ngày nào đó ngẫu nhiên chạm mặt một con Áp Dữ khác, bị nó nuốt vào bụng, xương cốt không còn.
Bởi vậy, cho dù lúc này ta đối với con rồng ngốc này ngập tràn cảm kích, quá khứ tuy từng có tình cảm yêu thích đối với hắn, nhưng cũng kháng cự không nổi với cái lạnh thấu xương của núi Nữ Sàng, dần dần nguội lạnh.
Bích Dao chỉ trích ta như vậy, thật sự khiến ta tức giận khó nói nên lời.
Ta cũng không có năng lực đảm đương nhiệm vụ trông chừng con rồng ngốc này, cũng như cùng hắn kết mối lương duyên vạn năm. Nhưng tức giận trong lòng khó nén, ánh mắt liền có chút lạnh. Nàng với ta nhìn nhau chằm chằm hết nửa ngày, cuối cùng nhịn không được, “Oa” một tiếng khóc rống lên.
Mấy ngày trước đó ta bị nước mắt của mẫu thân nàng oanh tạc, giờ phút này lại phải chịu đựng thống khổ thế này, huyệt thái dương không khỏi đập thình thịch, đẩy Ly Quang lên phía trước: “Đều là khách của nhà ngươi, nhanh nhanh đến gặp phụ mẫu ngươi thôi, để khỏi thất lễ.”
Bích Dao nghe thấy ta viện cớ từ chối như thế, mới ngừng tiếng khóc.
Từ đầu chí cuối, Nhạc Kha giống như kẻ mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn ta với Bích Dao náo loạn. Xé rách cả da mặt, cũng không có chút phản ứng.
Ta từng nghe nói chiêu hồn đại pháp nếu thành công, từ đó trở đi hồn phách cùng thân thể hợp nhất, sau này cũng không có trở ngại gì. Nhưng nếu như thất bại, không thể đem ba hồn nhập vào cơ thể, sợ là hậu hoạn khôn lường. Bây giờ thấy tình trạng Nhạc Kha thế này, dĩ nhiên là có dấu hiệu hồn phách sắp tách rời khỏi thể xác, không khỏi gấp rút đẩy Ly Quang một cái: “Ly Quang, ta thấy Nhạc Kha tựa như có chút không ổn, nhanh nhanh đi tìm đại thủ lĩnh.”
Giao nhân đại thủ lĩnh quả rất uy nghiêm, chỉ một ánh mắt lạnh lùng, Ly Quang đã mồ hồi đầy đầu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Nếu sớm biết hắn e ngại phụ thân hắn như thế thì ta nhất định sẽ không cưỡng cầu bắt hắn dẫn ba người bọn ta đến Giao Nhân Vương phủ làm gì. Nhưng hắn lại quay đầu, len lén nhếch khóe môi mỉm cười với ta, hàm ý an ủi, khiến ta không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bích Dao vài ta vừa mới gặp qua vị trưởng tộc này nhưng thấy ông ấy ngồi trên bảo tọa thi triển ảo thuật, vây Nhạc Kha cùng với chính mình trong một tầng sương mù nhàn nhạt, hai người bọn ta kinh ngạc,cứ thế dán mắt vào đám sương mù đó.
Có gấp cũng không được gì, bất quá đợi qua một canh giờ, sương mù tự động tản đi, Giao Nhân thủ lĩnh trán đầy mồ hôi đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng, Nhạc Kha lại nằm trên tháp bên dưới bảo tọa an nhàn ngủ say.
Bích Dao vẫn là một tiểu cô nương, lo lắng cho huynh trưởng, vội vàng tiến lên hỏi: “Giao bá bá, Tam ca của con thế nào rồi?”
Giao Nhân thủ lĩnh trầm tư nói: “Dao nhi có biết lệnh huynh chỉ có một hồn một phách?”
Bích Dao “A” lên một tiếng “Ý Giao bá bá chính là hồn phách của tam ca không toàn vẹn?”
Ta thường nghe nói ba hồn bảy phách mới coi là đầy đủ, Giao Vương Phi cũng nói Nhạc Kha chính là một bào thai vô hồn, Long Vương thi triển chiêu hồn thuật mới giúp hắn có được hồn phách.
Mặc dù bà nói chiêu hồn thuật không hoàn toàn thành công, nhưng nếu chiếu theo lời Giao Vương đại thủ lĩnh, đâu chỉ là không thành công, đích thực là thất bại thảm hại!
Giao Nhân bộ tộc và Đông Hải thủy tộc cùng sống ở thủy vực, từ trước tới nay vẫn luôn là vui ngọt có nhau. Ngẫm thấy vị Giao Vương thủ lĩnh này đối với sự tình nhà Đông Hải Long Vương chính là tường tận rõ ràng, cau mày nói: “Dao nhi có điều không biết, năm đó lúc phụ thân cháu thi triển chiêu hồn thuật, bổn vương cũng không có mặt, mấy năm nay gặp Tam thái tử cũng cảm thấy sắc mặt bình thường nên chưa từng tỉ mỉ quan sát thái tử. Hôm nay nhìn thấy, trong ba hồn của thái tử có đến hai hồn đã lạc mất. Bổn vương truy theo khí trạch của hồn phách dò tìm kỹ lưỡng, một hồn không biết tung tích, hồn kia tựa như bị cất giấu ở nơi thủy vực tối tăm, nhưng người thi thuật thủ pháp cao minh, ta không thể vào, chỉ cảm giác được thôi.”
Trong đầu ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thủy vực âm u tối tăm nhất định chính là ở nơi ta nhìn thấy trong Côn Lôn Kính, Nhạc Kha trong ảo cảnh đã dẫn ta tới một căn phòng bằng đá, bên trong quan tài đựng một thi thể, lẽ nào hồn phách còn lại chính là đang nằm trong thi thể đó?
Về phần hai hồn phách khác, chẳng lẽ một trong số đó chính là hồn phách ta đã gặp ở bên trong Côn Lôn kính?
Vị Long tam thái tử này có đôi khi tính cách phân chia rõ rệt, lý nào là do hai mảnh hồn phách bài xích lẫn nhau không thể dung hợp? Hay là hai mảnh hồn này lại có thể dưới sự trợ giúp của Côn Lôn Kính tráo đổi cho nhau, bởi vậy vị Long tam thái tử mà ta quen biết không chỉ hay quên, mà tính cách còn có điểm bất đồng?
–Chỉ vì hai hồn phách này đều tự niêm phong những mảnh ký ức của chính mình, Long Tam thái tử mới mắc phải chứng hay quên?
Ta