
ỷu tay Hùng Lực, lại thấy hắn vẫn đứng trước nơi ghế đá bàn đá ta vừa ngồi, đang xấu hổ thu tay về, sắc mặt tái mét.
Con rồng ngốc này tính tình cũng nhỏ nhen quá rồi. Trước đây hắn hay quên, Ly Quang cũng chưa từng đối với hắn có ý oán giận gì, hiện giờ Ly Quang chẳng qua là quên một chút, hắn đã bày ra gương mặt thối hoắc như vậy, quả thật không mấy đẹp đẽ.
Ta tức giận bất bình, uất ức giùm Ly Quang. Thời gian ước chừng bất quá nửa chung trà, xuyên qua đình viện hành lang, cuối cùng đến một nơi cực kỳ yên tĩnh vắng vẻ, trong viện chỉ có hoa cỏ, dưới bóng cây đặt một chiếc ghế tựa, trông có vẻ cực kỳ thoải mái, bổn tiên suýt nữa liền quay người nằm trên chiếc ghế tựa đó.
May mà Hùng Lực nửa dìu nửa ôm, cuối cùng đỡ bổn tiên vào trong phòng Ly Quang. Nhưng thấy trong phòng yên ắng lạnh lẽo, hoàn toàn không có đồ vật cá nhân nào, như thể người ở trong căn phòng này, xoay người liền có thể rời đi, cũng không cần phải thu dọn hành trang gì.
Cũng không biết là vì rượu say chuếnh choáng hay vì nguyên do nào khác, ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa thì lệ nóng hoen mi. Giao nhân Đông Hải qua bao thế hệ đều sống trong thành San Hô, Giao tộc trước giờ cũng giàu có, Ly Quang ngày thường lại khí độ phi phàm, phong thái nổi bật, mặc dù không cao quý như Thiên giới Thái tử nhưng ở Đông Hải cũng tôn quý vinh sủng, ngay cả Bích Dao con gái nhỏ của Đông Hải Long Vương cũng đối với hắn ý nặng tình thâm, khó mà quên được. Hiện giờ lại lưu lạc đến tình cảnh này, Vương thành bị tàn phá, hoảng hốt chạy trốn, ngay đến dung mạo cũng bị hủy hoại.
Nhưng trải qua chuyện này, hắn dường như vẫn là một công tử tao nhã ôn hòa như xưa, ngay đến gian mày cũng chưa từng có một tia tức giận, dịu dàng nói: “Nếu công chúa không chê, xin hãy ở đây nghỉ ngơi? Ta cáo lui trước.” Trong lúc ngẩn ngơ, tựa hồ như lần đầu gặp gỡ, hắn đứng ở đầu bên kia dãy san hô, tiếng nói trong như ngọc, diện mạo tuấn tú, nụ cười như gió xuân, khiến người quên đi những dung tục tầm thường, là một gương mặt tươi cười đầy nét tự do và rộng lượng.
Ta vừa gục xuống trên giường hắn, người trong phòng đã lục tục lui ra, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ như thể có người ở bên tai ta khe khẽ thở dài, trên mặt có ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve. Rượu vào nóng nực, cảm giác mát lạnh dễ chịu đó khiến ta ngâm nhẹ, trong cơn mộng mị cũng sát lại gần nơi mang đến cảm giác thoải mái đó…
Lúc tỉnh rượu, mặt trời đã ngả về tây, phụ thân phái cung thị đến cửa bẩm báo, đêm nay trong cung mở yến tiệc chúc mừng, là chủ soái không thể không tham gia. Ta vội vàng đến cáo từ Ly Quang, cũng nói hắn đến Tu La cung, thấy nét mặt hắn hiện lên vẻ ngượng ngùng thì bỗng chợt nhớ, có thể hắn đối với dung mạo của bản thân mình có chút cố kỵ nên cũng không miễn cưỡng nữa, lúc gần lên xe, còn níu tay hắn tạm biệt: “Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt, qua hai ngày nữa ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến gặp ngươi.”
Trên mặt hắn hoàn toàn là vẻ hững hờ, mang theo ý cười khách khí xa lạ: “Công chúa công vụ bộn bề, nếu có việc, không cần phải bận tâm đến Ly Quang. Ly Quang ở đây làm phiền, trong lòng vốn đã không yên, há còn có thể để công chúa phải nhọc lòng thêm nữa.”
Lúc đi một bầu nhiệt huyết, lúc về lòng đầy đau thương. Bổn tiên với Ly Quang trước giờ tự do thoải mái không câu nệ đã quen, cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ hắn khách khí xa lạ thế này, nhất thời trầm mặc quay trở lại trong xe, mặc cho cung thị đánh xe rời đi.
Nơi cửa cung, thị vệ thấy xa liễn của công chúa, lập tức quỳ xuống hô vang: “Thuộc hạ chúc mừng công chúa khải hoàn trở về!” Ta đã biết chuyện này nằm trong sự sắp xếp của phụ thân, thêm nữa trận đại chiến cũng chưa thật sự phân thắng bại, tiếng chúc mừng này nghe tới tai ít nhiều có chút khó chịu, cũng chỉ tùy ý phất phất tay.
Trong điện Bích Hoàng, trước mặt phụ thân bày một chiếc váy lụa đỏ rực, cùng với trân châu sáng bóng được đựng trong hộp, trâm cài bằng vàng xếp ngay ngắn trên đầu giường. Ta vừa vào cửa liền có một thân hình mềm mại lao vào trong ngực, ở trong ngực ta cọ cọ, rên lên ư ử cực kỳ ủy khuất. Ta nhẹ nhàng sờ sờ trên cái đầu nhỏ của nó một lúc, ngạc nhiên nói: “Cửu Ly, đệ không phải đã sớm biến thành hình người, sao bây giờ vẫn còn là dáng vẻ của một tiểu thú vậy?”
Cửu Ly ủy khuất rên lên, bị phụ thân lườm một cái, ở trong ngực ta run rẩy, cuối cùng thành thành thật thật nằm rạp xuống. Phụ thân hết sức vui vẻ ngoắc tay: “Loan nhi mau qua đây, phụ thân bảo người may lễ phục cho con, qua xem thử có chỗ nào không vừa ý không?”
Ta ôm Cửu Ly bước qua, thò đầu nhìn những thứ trên chiếc giường lớn của phụ thân, nhưng thấy hoa phục kim tuyến đỏ rực như lửa, quả thực chói mắt. Bổn tiên nhìn thấy màu sắc chói lọi như vậy, không nhịn được cười nói: “Phụ thân đây là thay nữ nhi may giá y sao? Sao lại rực rỡ như vậy?”
Phụ thân trừng mắt nhìn Cửu Ly một cái: “Còn không ngoan ngoãn ngồi lên ghế?” Lại chỉ vào bộ hoa phục màu đỏ nói: “Lông vũ Loan nhi màu sắc đơn nhạt, trước đến giờ vẫn là thanh y tố sam. Nhưng tộc Tu La ta coi trọng màu sắc rực rỡ,