
về phía trước, ôm chặt cánh tay hắn lắc lắc hai cái: “Đây có lẽ là đổi tính rồi. Trước đây chúng ta ngao du khắp nơi, ngươi với ta ngủ chung một giường cũng là chuyện bình thường, hôm nay sao lại cứ ngượng ngùng như vây? Chẳng qua là một lớp da trên mặt, trong thành Tu La có rất nhiều y tiên y thuật cao minh, đảm bảo sẽ trả lại ngươi gương mặt như xưa.”
1: Lâu ngày gặp lại, sau đại nạn vẫn có thể sống sót
Nơi khuỷu tay chợt lỏng, Ly Quang đã gắng sức tránh khỏi sự cái níu tay, nghiêm nét mặt, trịnh trọng nói: “Cô nương xin hãy tự trọng!”
Đầu Bổn tiên như bị một cái chày nặng nề giáng xuống, lập tức ong ong.
Chương 87: Bèo Trôi Khó Dừng
Bổn tiên sống cả vạn năm, vỏn vẹn chỉ tương giao với ba người, một là Quốc chủ hiện tại của Thanh Khâu, nghe Phương Trọng nói thì hiện giờ vẫn còn đang ở trong cung an nhàn nằm ngủ. Một là kẻ trước giờ mắc chứng hay quên, hiện nay đã có dấu hiệu bình thường là Nhạc Kha, người còn lại chính là Giao nhân thái tử Ly Quang.
Nhưng hiện giờ, hắn hoàn toàn mù mịt về ta và Nhạc Kha, ánh mắt xa lạ bỡ ngỡ, quả thật khiến cho trái tim đầy nhiệt huyết trong ta bỗng chốc lạnh lẽo.
Giao nương ấy nước mắt rưng rưng giải thích cho chúng ta: “Ngày đó Thiên giới diệt tộc, nghe nói Thái tử điện hạ từ trên cao rơi xuống Đông Hải, đầu va phải đá ngầm, hôn mê bất tỉnh. Những người trong tộc đang ẩn nấp dưới nước liền cứu Thái tử điện hạ đưa về thành San Hô. Thiên giới U Minh Thiết Kỵ càn quét vào thành, may mà Vương hậu đã dẫn những người còn lại trong tộc trốn vào một mật đạo bên dưới thành San Hô nên mới bảo toàn được tính mệnh của phụ nữ và trẻ em trong tộc. Nhưng Thái tử điện hạ lại bị thương nặng, điều dưỡng suốt mấy ngày nay mới khá lên được một chút.”
Mặc dù lòng ta đầy bất mãn vì Ly Quang đã quên bổn tiên sạch sẽ, nhưng sau trận đại chiến vẫn có thể thấy hắn bình an, âu cũng đã là một tin vui to lớn rồi, lẽ nào còn có thể truy cứu đầu đuôi ngọn ngành. Lại kéo tay áo hắn quan sát từ đầu đến chân, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phương Trọng, liệu có thể thử nói với phụ thân cho một y tiên trong cung đến đây xem vết thương của Ly Quang không, cũng không biết có nghiêm trọng không nữa?” Nói rồi đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế đá bên trong viện, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không di chuyển một bước nào nữa.
Chưa nói đến trận đại chiến ở Thiên hà, một đường bôn ba, ngựa không dừng vó, nội chuyện mỹ tửu trong thành Tu La trước đến giờ vẫn nổi danh ngấm rất chậm, dây dưa một hồi, bổn tiên cuối cùng đã có chút không chịu nổi.
Phương Trọng lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ rất tinh xảo, đổ từ trong đó ra một viên thuốc màu mật ong: “Vương Thượng sớm đã biết công chúa khi quay về nhất định sẽ có mong muốn này nên sớm đã cho y tiên trong cung đến khám chẩn cho Ly Quang công tử. Mới vừa rồi người còn ngàn căn vạn dặn, muốn khi công chúa ngấm rượu thì uống viên thuốc giải rượu này, nếu không trong hai ngày này sợ là đau đầu vô cùng.”
Ta nhận lấy viên thuốc, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, lại níu tay áo Ly Quang lắc lắc: “Ly Quang, ta váng đầu lắm, liệu có thể cho ta ở trên giường ngươi nằm nghỉ một chút?”
Đôi mắt màu lam của người ấy trầm lặng dịu dàng, mặc dù gương mặt bị hủy nhưng ý cười trong mắt vẫn như xưa, suýt chút nữa khiến ta cho rằng hắn vẫn chưa từng quên mất quá khứ: “Nếu công chúa điện hạ không chê, xin mời theo Ly Quang.”
Nhạc Kha kéo dài giọng hô: “Ly Quang- -“ Sau lưng đã có một cánh tay đưa tới, ta tựa vào cánh tay ấy đứng dậy, yếu ớt dựa vào, thế nhưng lại cảm nhận được một mùi hương khác với mùi hoa thạch quỳnh luôn nhàn nhạt trên người Nhạc Kha, đấy là một mùi hương tựa như hoa cỏ trong rừng, thoáng ngẩng đầu, chiếc cằm cương nghị của Hùng Lực đã ở ngay trước mắt, khiến ta sợ đến nhảy dựng, dưới chân chợt mềm nhũn, suýt thì vấp ngã.
Ta tưởng mới vừa rồi nhất định là Nhạc Kha, không ngờ lại chính là Hùng Lực. Nhưng nam tử hiện giờ đang ôm ta da thịt cũng cứng ngắc, hắn đại khái cũng không cho rằng ta sẽ bị hắn dọa đến nhũn chân, trên mặt rõ ràng hiện lên nét lúng túng, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Bổn tiên trước đến giờ phóng khoáng rộng lượng, mấy chuyện nhỏ nhặt cũng chẳng truy cứu chấp nhặt làm gì, Hùng Lực lại chính là một nam nhân tốt trong tộc Tu La, lý nào lại vì một chuyện cỏn con mà khiến hắn bối rối? Nghĩ thông chuyện này, ta đã thả lỏng người, dựa nửa thân mình vào cánh tay hắn: “Làm phiền rồi!”. Bước lên một bước, cùng hắn đi theo hướng Ly Quang.
Ly Quang ở phía trước bước được chừng năm sáu bước chợt lảo đảo, cước bộ dừng lại, quả thật khiến bổn tiên bỗng chốc buồn cười: “Ly Quang, lẽ nào ngươi cũng uống nhiều rượu rồi? Thế nhưng ngay cả đi đường cũng suýt vấp ngã.”
“Công chúa nói đùa rồi!” Ngữ điệu ấy mặc dù vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, nhưng ngẫm kỹ có thể cảm nhận được có vài phần tang thương.
Bổn tiên đương lúc chuếnh choáng, nào có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy. Nhưng trêu chọc hắn một chút để rồi nhận được câu hồi đáp nghiêm túc như vậy, quả thật có chút ngượng ngùng, quay đầu tìm Nhạc Kha, xuyên qua khu