Duck hunt
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327651

Bình chọn: 9.00/10/765 lượt.

sự hận không thể chui xuống đất luôn, vĩnh viễn không gặp thằng nhãi này nữa. Lén che mặt liếc nhìn ra phía sau, cửa thành mở rộng, một đám người đang tựa sát cửa thành, ngoại trừ binh lính giữ cửa thành còn trông thấy rõ ràng nhất là bộ mặt tươi cười chói mắt của Phương Trọng.

Ta giậm chân thầm oán giận: “Chàng bị điên rồi à?”

Với nụ cười rạng ngời kia, sự nhanh nhạy như chớp ấy hắn nhanh chóng kéo tay ta rồi lại liếc nhìn một lượt, thương tiếc nói: “Lại gầy rồi, phụ thân Tu La của nàng chẳng những không biết chăm sóc Nhị công chúa, mà ngay cả tiểu ngốc điểu như nàng cũng chẳng chăm sóc nổi, mới chia xa chưa được mấy ngày thì nàng đã gầy đi một vòng rồi.” Giọng nói vang dội, mang ý trách cứ sâu sắc. Quần chúng nhân dân đang đứng ở cửa thành lặng lẽ theo dõi nhưng kỳ quái là đưa lưng ra ngoài, mặt thì hướng vào trong thành giống như đang tìm người vậy, nhưng rõ ràng hai chân vẫn bất động giống như đã cắm rễ tại chỗ, lỗ tai thì dựng thẳng lên cao.

Ta cố tránh né nhưng chẳng những tránh không được mà ngay cả nửa người cũng bị kéo vào trong lòng hắn. Hắn ôm ta vừa đi về phía cổng thành vừa thấp giọng nói: “Tửu lượng của ta không tốt, Thanh nhi ngốc phải cứu giúp vi phu trong cảnh dầu sôi nước bỏng!”

Ta chẳng hiểu rõ ràng, nhưng buồn phiền chuyện hắn trước mặt mọi người một tiếng ‘vi phu’, hai tiếng ‘vi phu’, mặt mày thì tươi cười, ta tức quá đạp mạnh lên giày mềm nơi chân trái của hắn, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn méo mó mới cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói sát vào lỗ tai hắn: “Cho chàng nói hưu nói vượn này!”

Cửa thành đông nghìn nghịt trào ra một đoàn binh tướng, ta loáng thoáng nghe thấy câu cuối mang theo ý cười không ngừng của hắn: “Không phải Thanh nhi tự mình cầu hôn vi phu, tự định lời thề uyên ương đó sao?” liền bị mấy vị tướng lĩnh thủ thành túm đi.

Ta căm hận không thôi muốn bắt hắn lại, ra sức đánh hắn một trận, lại cảm thấy tâm trạng lúc này thật sự không thể xuống tay được, mùi hương hoa thạch huỳnh vẫn quanh quẩn bên mũi cũng đủ khiến cho người mê say, nào có đủ lửa giận để lột da rút xương hắn?

Mấy vị tướng lĩnh thủ thành cười sang sảng đến vui vẻ, đều khách khí nói với ta: ” Nhạc tiểu tử đã đợi ở đây liên tục mấy ngày nhưng Vương thượng vẫn chưa từng hạ lệnh mở cổng thành, bọn thuộc hạ cũng không dám tự tiện quyết định. Hôm nay công chúa ra lệnh mở cửa thành nghênh đón tên tiểu tử này vào, vậy bọn thuộc hạ xin mạo gan mượn hắn một lát, trước uống hết chín mười vò rượu của Nhạc tiểu tử, sau đó cũng dạy cho hắn biết quy củ của thành Tu La, tránh cho hắn sau vạn năm chưa trở lại nơi này thì đã quên sạch hết.”

Người cũng bị bọn họ đoạt đi, nếu ta mở miệng ngăn cản thì thật ra cũng không có cách nào nói ra miệng. Nhưng theo lời của những vị tướng thủ thành này thì làm như Nhạc Kha là vật sở hữu riêng của ta vậy, không viết vì sao khi nghĩ đến đây thì mặt dày của ta đỏ ửng lên, có vài phần ngượng ngùng gật đầu: “Các vị thúc thúc cứ thoải mái!”

Mấy vị tướng thủ thành này đều đi theo Tu La phụ thân chinh chiến khắp nơi, tuổi tác cũng tương đương với phụ thân, bình thường lúc nghị sự ở Tư Hoàng Điện, ta tất nhiên cũng gọi một tiếng thúc thúc, nhún nhường ba phần.

“Không dám không dám, công chúa khách khí rồi.”

Nói xong,một người cao lớn xách vò rượu lên, ngay cả nắp đậy cũng không mở ra đã ném đi: “Nhạc tiểu tử đón lấy.”

Nhạc Kha với vẻ mặt khổ sở tiếp lấy vò rượu, tự mở nắp ra, ngửa đầu uống một mạch, lại chuyển cho một nam nhân Tu La bên cạnh. Ta trợn mắt há miệng nhìn nam nhân Tu La kia nhận lấy vò rượu, cũng uống như thế rồi lại ném cho một nam nhân khác…Còn chưa chuyển hết một vòng thì vò rượu này đã cạn, một người khác đã xách một vò rượu nữa đến, tiếp tục uống luân phiên…

Ta đã sớm biết tộc Tu La rất giỏi chiến đấu lại giỏi uống rượu, ngay cả phụ thân cũng uống rượu như uống nước, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy người say. Vạn lần cũng chưa từng nghĩ đến Nhạc Kha thế nhưng cũng cực kỳ thân thiết hòa mình vào những mãnh tướng của Tu La giới, có thể tận hứng cùng mọi người uống rượu. Ta tò mò kéo tay Phương Trọng, chỉ vào hắn nói: “Đây là sao vậy?”

Trong lòng ta tự nhiên cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy con đường phía trước cũng không u ám như mình nghĩ. Tộc Tu La chưa từng vì chuyện Nhạc Kha là trưởng tử của Thiên Đế mà không hỏi nguyên do thì đã có ý thù địch với hắn, ngược lại bọn họ lại rất thân quen với nhau.

Phương Trọng vuốt ve cái đầu nhỏ của Cửu Ly, nhận lấy ánh mắt bất mãn hờn giận dữ dội của nó, lúc này ánh mắt nàng ta mang theo thâm ý khác liếc nhìn ta: “Nhạc tiểu tử thân thiết với đám người kia, công chúa cảm thấy không vui à?”

Chương 80: Cùng Nắm Tay Nhau

Ta tức giận với ý giễu cợt trong lời nói của Phương Trọng nên không trả lời, chỉ xem như chưa từng nghe thấy câu hỏi ấy, liếc nhìn một đám người ồn ào nơi cửa thành kia. Chỉ trong chốc lát đã có sáu bảy vò rượu cạn sạch, Nhạc Kha với bộ mặt đau khổ chắp tay thi lễ: “Các vị đại ca, tiểu Nhạc hơn vạn năm nay chưa trở về, xin mọi người hãy hạ thủ lưu tình cho tiểu Nhạc còn chút hơi để đi bái kiến Tu La Vương c