
ng ta nhe răng hung dữ với nàng, đe dọa xong lại sủa gâu gâu thị uy.
Ta búng lên cái đầu nhỏ của Cửu Ly một cái: “Tiểu Ly, bây giờ đệ là quốc chủ của Thanh Khâu…quốc chủ Thanh Khâu.” Còn muốn làm ra hành vi hung hăng ngu muội chưa được khai hóa này, thật tổn hại danh dự của quốc chủ mà. Từ xưa đến nay Cửu Ly luôn thích nằm trong lòng ta,không thích kẻ khác quá gần gũi với ta, càng không ưa Nhạc Kha tiếp cận quá gần ta, mỗi lần như thế đều bất hòa với hắn. Từ nhỏ nó đã mất mẫu thân, ta lại rất yêu thương nó, nó quyến luyến ta cũng là chuyện đương nhiên. Chắc là cũng giống như Nhạc Kha, trong tình cảnh nguy hiểm được mẫu thân dịu dàng đối đãi, khi đó tuổi hắn còn nhỏ có lẽ cũng rất thân thiết với mẫu thân.
Nghĩ đến Nhạc Kha lúc nhỏ cũng có dáng vẻ đáng yêu giống như Cửu Ly, sủa gâu gâu giống như con chó nhỏ mà hung dữ với phụ thân, ta nhịn không được “phì” cười một tiếng, đành hạ quyết định, bất chấp da mặt đã đỏ lên, quay đầu lại đi ngược ra bên ngoài.
Phương Trọng vừa cười vừa đuổi theo phía sau: “Công chúa điện hạ, người đây là muốn gặp hay không gặp vậy, tốt xấu gì người cũng phải xác định cho rõ ràng, cứ chạy tới chạy lui như vậy, người có thật sự điều khiển được bản thân không đấy?”
Ta ôm ngực, nơi này vốn rất còn đau, nhưng giờ phút này trái tim trong lồng ngực lại thổn thức vui vẻ đập liên hồi khiến cho ta có một cảm giác kinh ngạc xa lạ, đau không dứt lại ngọt ngào chẳng phai, vui mừng hân hoan, lo lắng lại vương chút sầu, tất cả cảm xúc ấy đều dâng trào lên khiến người ta nhất thời luống cuống tay chân, không thể dừng lại, nên đành dứt khoát thuận theo kế khích tướng của nàng ta mà đi gặp hắn một lần cũng tốt.
Ta quay đầu về phía Phương Trọng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhạc Kha còn thiếu ta một khoản nợ, đương nhiên ta phải đi đòi lại.” Xoay người ôm lấy Cửu Ly đang ở trong lòng sống chết cũng không chịu xuống xoải bước mà đi, phía sau truyền đến tiếng người cố nín nhịn của Phương Trọng: “Vâng, Nhạc tiểu tử thiếu người một món nợ, nợ tình! Tốt nhất là lấy tim của hắn, đừng để tiên tử khác trộm mất vậy mới an tâm được nha!”
Bổn tiên nghiến răng rồi lại nghiến răng, da mặt nóng lên rồi lại nóng lên, nếu Phương Trọng không phải là nữ quan trong điện của phụ thân, tuổi tác lại tương đương với mẫu thân thì hôm nay ta nhất định không tha cho nàng cái tội dám giễu cợt bổn tiên!
Cửa thành Tu La cao ngất trong mây phát ra âm thanh nặng nề ken két, thủ vệ cửa thành thấy ta bước ra thì một mặt vội vàng vào trong cung báo tin, mặt khác lại không dám đắc tội với ta nên ngoan ngoãn mở rộng cửa thành. Ở bên ngoài khoảng trăm bước có một bóng người tuấn tú cẩm sam màu xanh ngọc, tóc dài tùy ý tung bay, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng mênh mông, tóc cũng không mang mão ngọc, liếc nhìn thấy có vài phần tiều tụy, nếu như lúc thường ngày quả thật không thể tưởng tượng được đây là Nhạc Kha vốn xưa nay luôn chú trọng cách ăn mặc.
Phản ứng đầu tiên khi hắn thấy ta từ trong thành đi ra là ngớ ra, ý cười trên mặt lại nhàn nhạt như sóng nước khẽ gợn, nụ cười tựa như xoáy nước dần sâu, sóng biếc trong trẻo, đều là tình cảm dịu dàng nồng cháy, nơi ánh mắt hắn nhẹ lướt qua cũng khiến cho tay chân ta lúng túng không biết phải đặt đâu cho đúng. Nào ngờ khi hắn mở miệng lại nói ra những lời khiến cho ta chỉ muốn chạy trốn.
Hắn nói: “Thanh nhi, nàng làm cho vi phu lo lắng muốn chết!” Tình cảm chân thật tha thiết, nếu không phải bây giờ đầu óc ta còn tốt thì tất nhiên sẽ nghĩ rằng đây là vợ chồng ân ái xa cách đã lâu khiến cho người trông thấy mà lòng chua xót, hay là có lẽ do chứng hay quên của hắn vẫn còn nhưng rõ ràng ba hồn của hắn đã hợp nhất, vậy thì lời này tất nhiên là dùng để giễu cợt ta.
Ta đưa mắt liếc ngang qua, vốn tưởng rằng khi hắn thấy thì có thể bớt phóng túng hơn, nào ngờ hắn lại lập tức mở rộng vòng tay trước mặt binh lính Tu La đang đứng phía sau, đây vốn là muốn gây rắc rối cho bổn tiên mà, chẳng lẽ hắn muốn đẩy bổn tiên lên đầu sóng ngọn gió.
Mặc dù da mặt bổn tiên dày như tường thành nhưng không thể chóng chọi nổi hành vi lưu manh vô lại lại vô liêm sỉ của hắn, ôm Cửu Ly vội vàng xoay người tránh đi, cái mặt dày này của ta cũng nóng bừng lên, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày nữa, có lẽ lúc này chắc chắn đã đỏ au. Miệng lưỡi xưa nay lanh lợi của ta hiếm khi lại mất linh như hôm nay, lắp bắp nói: “Chàng…chàng…” Thật không biết nên trả lời thế nào đây.
Ý cười trên mặt của hắn càng nồng đậm, quả thật nụ cười rạng ngời của hắn tựa như đóa Tây Phồn Cúc đang nở rộ, rực rỡ mà lại thơm hương, hắn đưa ánh mắt lướt nhẹ qua bụng của ta rồi chậm rãi nói: “Thanh nhi à, vi phu không hề ngơi nghỉ mà đuổi theo đến đây, ngày cũng lo, đêm cũng lo chỉ sợ nàng bị thương quá nặng, hiện giờ nhìn thấy nàng rồi vi phu mới an tâm đôi chút.”
Tuy rằng lời nói thân thiết nhưng ánh mắt của hắn cứ đảo tới đảo lui trên bụng ta, rõ ràng là đang trêu tức mà, cố tình khiến ta nhớ đến lời nói bịa đặt lúc ở Đông Hải “Con của chúng ta…”, nếu không phải hiện tại đang đứng ở cửa thành Tu La đều được lát đá trên mặt đất thì ta thật