
giảng giải năm đó đã cùng mẫu thân dạo qua những cửa hiệu nào, ăn qua những món gì, chơi những trò gì.
Lòng ta buồn thay cho hắn, chẳng dễ dàng gì mới tìm được mẫu thân, nhưng lại không ngờ Côn Lôn Trắc Phi đã nản lòng thoái chí, lúc đấy mạnh mẽ sắc bén thế nào không cần phải nói, thậm chí ngay đến Thiên giới cũng không muốn ở lại lâu, cũng chưa từng đoàn tụ với con cái đã một mình rời đi. Nhưng thấy gương mặt hắn tràn trề ý cười, suốt một đường cười đùa không ngớt, thấy ta ủ rũ ỉu xìu, lại hạ màn xuống, khẽ cười nói: “Lẽ nào Thanh nhi muốn cùng vi phu ở riêng với nhau nên mới giận vi phu đã vén màn…Vi phu xin nhận lỗi với Thanh nhi!” Vừa nói vừa khom người hành lễ.
Ta được Tu La Vương phụ thân yêu chiều sủng ái, trước đến giờ đều cho rằng những người bên cạnh ta khi tương phùng với mẫu tử phụ tử thì nhất định cũng sẽ hạnh phúc ngọt ngào giống như ta, nào nghĩ tới vẫn có dạng nhà không ra nhà, mỗi người mỗi nơi. Mãi suy nghĩ, hắn đã ở bên cạnh ta, nhưng ta lại không thể nào ngừng cảm thấy chua xót.
Thấy hắn không đem tình cảnh của bản thân vướng bận trong lòng, ta lại càng cảm thấy đau đớn, đưa tay đánh hắn một cái, tức giận nói: “Chàng thực không biết tranh thủ chút nào?”
Hắn thích thú ngả ra sau tựa vào người ta. May mà Cửu Ly đã bị Phương Trọng quấn lấy, nếu không thấy hắn thân mật với ta như vậy, sợ là sớm đã xù lông lên rồi. “Chuyện cũ sớm đã như bèo dạt mây trôi, lại nói, Thiên đế với ta mặc dù mang tiếng là cha con, nhưng cũng không gần gũi bằng phụ thân Đông Hải Long Vương không ra gì kia.”
Vợ chồng Long Vương đối với hắn nhất mực yêu thương, nhưng thân phận hiện giờ của hắn sớm đã khác đi, trong lòng ta suy đoán điều hắn nói, quá nửa có lẽ do thấy ta vì hắn mà buồn bã nên mới an ủi ta, thật may là nghe được mấy lời này ta cuối cùng cũng không đau lòng như trước nữa. Lúc này mới nhớ đến hắn đứng bên ngoài thành Tu La đã mấy ngày rồi, cho nên cầm lấy ít bánh trái điểm tâm mà ta yêu thích ở trên bàn đưa qua cho hắn: “Chàng trước tiên ăn chút gì đi, cũng chợp mắt chút. Thao trường Tu La chính là nơi nguy hiểm, ta thấy hôm nay mấy vị thúc thúc là muốn cẩn thận thuộc da rồng của chàng, vẫn nên ăn no cho có chút sức lực.”
Hắn gục đầu vào gáy ta, ở bên tai ta khe khẽ thổi hơi: “Vi phu muốn Thanh nhi đút, nếu không cho dù là hôm nay bị đánh tan xương nát thịt cũng không ăn.”
Ta hung hăng nhéo bên hông hắn một cái – – Con rồng này cũng thực đáng giận mà, thế nhưng dám giở mấy thủ đoạn trêu ghẹo chúng tiên tử khắp tứ hải trước đây ra với ta. Nhưng thấy hắn không chịu nhúc nhích, ngũ quan đau đến nhíu lại một chỗ, biết bản thân xuống tay quả thực có chút nặng, đành phải thở dài một hơi, cầm lên một khối điểm tâm đút cho hắn. Hắn tựa lên vai ta, chỉ nghe bên ngoài xa liễn tiếng y giáp leng keng, giữa phố xá tiếng tiểu thương rao hàng không ngừng bên tai, năm tháng tĩnh lặng, trong xe có thể nghe rõ tiếng hơi thở của hai người chúng ta, nhàn nhã yên bình, mơ hồ như những phân tranh nơi tứ hải cũng không có chút can hệ nào với chúng ta.
Hắn chậm rãi nuốt xuống nửa khối điểm tâm, hai mắt sáng rỡ như sao, chan chứa ý cười mãn nguyện, không biết vì sao, những phiền muộn lo lắng, chua xót khổ sở đều không còn chút dấu vết. Như thể chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười mãn nguyện của người đang ở trước mặt đây, bản thân ta liền cảm thấy mỹ mãn.
Cũng không biết là ai đã đặc biệt căn dặn mà hôm nay xa liễn đi cực kỳ chậm, đến khi hắn no bụng rồi mà vẫn còn chưa đến thao trường Tu La. Ta chợt nhớ ra một chuyện, trong lòng bỗng dưng nặng trĩu, nói: “Chàng có biết tin tức gì về Ly Quang?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong xa liễn nhất thời liền trầm xuống, giống như có một tảng băng to nặng bị đập vỡ, khiến những ngọt ngào trước đó đều đông cứng lại. Rất lâu sau hắn mới nói: “Sau đó Lăng Xương cũng phái người đi Đông Hải tìm qua, bản thân ta cũng âm thầm trà trộn vào đó, trước khi đến đây cũng đã đến Đông Hải, nhưng trên mặt biển sóng lớn dồn dập, Đông Hải thủy vực rộng lớn, hôm đó bất quá chỉ mới nửa ngày sau trận chiến, thi thể cùng vết máu liền bị sóng biển cuốn sạch, theo ta đoán…đại thể là dữ nhiều lành ít rồi.”
Hắn nói xong câu này, sắc mặt cực kỳ khó coi, cẩn thận dè dặt nhìn nhìn ta, dịu dàng nói: “Ta biết Thanh nhi trước giờ vẫn xem Ly Quang như huynh trưởng, hắn đích thực cũng đối với nàng không tệ, chỉ là lúc ở Đông Hải nàng vì bảo vệ hắn sớm đã bị trọng thương, nếu hắn linh thiêng, biết nàng lại vì hắn mà đau lòng, không chịu điều dưỡng thân thể, hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý.”
Nếu hắn có linh thiêng….Nếu hắn có linh thiêng…Giao nhân sau khi chết đi, chẳng phải sẽ hóa thành bọt biển, sao lại có thể linh thiêng được chứ?
Nước mắt nóng hổi lăn dài, hắn hít một tiếng, lại khuyên nhủ nói: “Ta với Ly Quang từ nhỏ đã đặc biệt hợp ý, tính tình hắn lại rất tốt, cũng không như mấy huynh đệ trong Long cung đối với ta cực kỳ ghét bỏ. Trên trời dưới đất, ta cuối cùng cũng chỉ có một người bằng hữu này, hiện giờ thấy hắn chết thảm, đau lòng âu cũng là chuyện khó tránh khỏi…Chỉ là Thanh nhi, nói lời