Polly po-cket
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327635

Bình chọn: 10.00/10/763 lượt.

hình người, than thở nói: “Thanh nhi a…”

Ta ở bên ngoài kính kích động run lên một cái.

Cửu Ly mặc dù bị ta biến về hình dạng tiểu thú, cũng cười phá lên: “Tam điện hạ phải chăng là bị kích động rồi a?”

Ta cốc một cái lên cái đầu nhỏ của nó, uy hiếp nói: “Tiểu Ly có muốn thử thuật cấm thanh của tỷ tỷ không?”

Nó ngoan ngoãn ngậm miệng hồ ly lại.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, ta đang xem đến hăng say cũng chưa từng để ý đến. Ở trên đầu Cửu Ly gảy một cái, cảnh tượng ào ạt thay đổi, thế nhưng lại tựa như những mảnh vỡ, lúc là phu thê Đông Hải Long Vương cùng bàn bạc với Thiên đế, sắc mặt tất cả đều không tốt, ta chỉ nghe được bốn chữ “Chiêu hồn đại pháp”, lúc thì hình ảnh lướt qua, nhưng là sư muội Lưu Chỉ của Côn Lôn Trắc Phi, nữ tử cao ngạo đó ngã vào trong đất bụi bặm, bi thương nức nở nhưng vẫn không thể đổi được một cái quay đầu của Thiên đế, bị kim giáp võ sĩ dẫn đi. Lúc thì lại là Thiên hậu nương nương, bà chính là một nữ nhân ngoan cường, trong miệng không ngừng quát mắng: “Chẳng qua là hoa tiên, lại vọng tưởng làm Thiên hậu nương nương gì chứ…Bổn cung hận không thể giết chết ả ta cùng với nghiệt tử của ả…” Thiên đế giận đến độ sắc mặt xanh mét, Lăng Xương và Đồng Sa quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, ta quả thật chưa từng thấy hắn cúi đầu khẩn cầu một ai, âm thầm kinh ngạc. Hình ảnh đã lướt qua, kim giáp võ sĩ áp giải mấy tướng lĩnh Thiên giới đến…Cảnh tượng cuối cùng, Nhạc Kha quỳ xuống, gọi “Phụ đế–“ Thiên đế nhẹ dìu hắn dậy, Côn Lôn Trắc Phi nằm ở trên tháp tịnh dưỡng, mấp máy mấy tiếng, mảnh kính còn lại đã vỡ thành những mảnh nhỏ, cũng không có khả năng ghép lại được nữa.

Phương Trọng cười nói: “Điện hạ thi triển pháp thuật nhìn kính nhớ người, chi bằng hiện giờ ra ngoài cung nhìn thử, cũng để giải tỏa nỗi khổ tương tư.”

Ngẩng đầu lên nhìn, Phương Trọng đang đứng nơi đầu giường, đoán là cũng vừa xem thấy cảnh tượng trong mảnh kính vỡ. Ta bất chợt nhớ tới hình ảnh thân mật của Thiên đế và Côn Lôn Trắc Phi vừa rồi, lại có chút không rõ Phương Trọng tiến vào lúc nào, lỗ tai đỏ bừng bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Phương Trọng tỷ tỷ vào đây khi nào?”

Trong mắt nàng hàm chứa ý cười, nói: “Nô tỳ chỉ nói Vương thượng thâm tình, thì ra công chúa điện hạ cũng không kém. Nhạc Kha tiểu công tử mới đứng ngoài thành Tu La năm sáu ngày, Điện hạ đã ở trong cung nghe thấy tin tức, liền đối với nô tỳ khách khí như vậy.” Che miệng cười: “Nô tỳ làm thế nào đây?”

Ta biết nàng trêu chọc ta, nhưng phục hồi tinh thần lại, trong lòng đã nở ra từng đóa từng đóa hoa dày đặc, ngay đến giọng nói cũng bất giác chứa đựng vui sướng: “Phương Trọng tỷ tỷ nói, Nhạc Kha đến rồi…Chàng ở bên ngoài thành Tu La?”

Phương Trọng gật gật đầu, mắt nhìn ta cười mãi thôi.

Ta bị nàng nhìn đến trên mặt phát sốt, đem Cửu Ly ném lên trên giường, nhảy xuống muốn chạy ra ngoài, lồng ngực đau nhói, Phương Trọng đã đuổi theo: “Điện hạ chậm đã, giày…giày..Thương thế người chưa lành, không thể chạy đi như vậy.”

Chương 79: Thâm Tình Gặp Lại

Phương Trọng chạy theo đến cửa cung thì ta đột ngột dừng lại, khiến cho đầu nàng va vào phía sau lưng ta nên ôm mũi buồn bực bảo: “Sao điện hạ lại dừng bước?”

Ta nhớ đến giọng nói ngọt ngào đến ngấy của chính mình khi gọi hai chữ “Tam lang” kia, chợt cả người run rẩy, mặt nóng như thiêu nên vội che mặt quay người trở về.

Phương Trọng giữ lấy ta, hầu hạ ta mang giày, không khỏi cảm thán: “Nghe nói hồn phách hiện tại đang ở trong cơ thể Long Tam thái tử chính là hồn phách của trưởng tử Thiên Đế, cũng chính là Tiểu Nhạc lúc trước luôn ở bên cạnh Vương Phi. Lúc đó nô tỳ vốn tưởng rằng hắn đã hồn phi phách tán cùng với Vương Phi, nào ngờ hồn phách vẫn còn tồn tại trên thế gian này, quả thật không dễ dàng.”

Ta nghe Phương Trọng gọi tên Nhạc Kha thân thiết quen thuộc như vậy, kiềm chế nỗi buồn “muốn gặp mà không được” kia xuống, dò hỏi: “Năm đó Nhạc Kha đã từng ở trong thành Tu La sao? Sao Phương Trọng tỷ tỷ lại thân thiết với hắn như vậy?”

Phương Trọng dường như nhớ đến chuyện buồn cười gì đó: “Nhắc tới Nhạc tiểu tử thì mới nói, năm đó hắn chẳng vừa mắt với Vương thượng, làm gì cũng đối nghịch khiêu khích Vương, chẳng qua là Vương phi có ơn giáo dưỡng với hắn nên bây giờ mới chịu từ bỏ.”

Ta có vài phần không tin, vừa đi về vừa nói: “Tu La phụ thân là người tốt như vậy, làm sao mà Nhạc Kha không thích người chứ? Chắc chắn là Phương Trọng tỷ tỷ muốn gạt ta nên mới bịa ra chuyện này để lừa ta.” Nói chuyện đến thân thiết, ta lại rất muốn biết nội tình, nồng nhiệt ôm lấy cánh tay nàng, cầu khẩn nói: “Tỷ tỷ tốt, nói cho muội biết đi, vì sao phụ thân và Nhạc Kha không hợp nhau?”

Trước mắt chợt lóe lên ánh sáng màu bạc, một cuộn lông xù đột ngột nhào vào trong lòng, ta và Phương Trọng kẻ kéo người đẩy nó ra nhưng Cửu Ly vẫn dùng móng vuốt bám chặt vào trong lòng ta, nhất quyết không chịu xuống.

Phương Trọng “phụt” một tiếng bật cười, chỉ vào mấy cái chân bám chặt của Cửu Ly càng cười lớn: “Sao con thú này giống Nhạc tiểu tử năm đó thế?” Bỗng nhiên Cửu Ly đang ở trong lò