Polaroid
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327595

Bình chọn: 9.5.00/10/759 lượt.

ày của Nhạc Kha giống như thêm dầu vào lửa, một mực hắn còn muốn cho thêm củi vào, giọng hết sức nhỏ nói: “Cho dù trong lòng Thái tử điện hạ đối với Thanh Loan có tình ý, nhưng huynh ấy là Thiên giới Thái tử cao quý, cùng lúc nạp hai thê thiếp cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.”

Mấy lời về Trắc phi này, chẳng những là một vết đâm vào lòng ta mà còn là vết giằm trong lòng Đan Chu. Bị Nhạc Kha kích động, nàng ta tức giận đến độ run cầm cập, hung hăng mắng Nhạc Kha: “Chuyện của Bổn công chúa, khi nào đến lượt ngươi chen miệng vào?”

Ngẩng đầu rút châu sai trên mũ phượng, mũ phượng theo đó rơi xuống đất, mái tóc dài xõa bay, nàng hung hăng nhìn chăm chăm vào ánh mắt Lăng Xương: “Bổn công chúa với Thanh Loan ả tiện nhân đó, thề không thể cùng hầu hạ một phu quân!”

……..

Hôn lễ tốt đẹp là thế nhưng lại bị náo động đến cục diện như vậy. Một bên cố ý sắp đặt, bên kia lại tự mình sập bẫy. Ta ở bên ngoài tấm kính thở dài mấy tiếng. Tâm huyết trên vạn năm của dì, nữ nhi nuôi dưỡng như châu như ngọc, chân chính một chút tâm nhãn cũng không có, không trải qua được sóng lớn, không chịu được gió mưa, nhịn không được cơn giận nhất thời, há có thể ngồi lên bảo tọa của Thái tử phi.

Nhớ tới năm đó Côn Lôn Trắc Phi và Thiên hậu nương nương đấu đá, vứt con bỏ mệnh, chỉ lê tấm thân tàn cho qua ngày đoạn tháng, sự thê thảm không chút dễ dàng gì trong đó có thể nhận rõ được. Nếu như sau này Lăng Xương còn cưới thêm về mấy phi tử, mắt thấy nàng ta cũng sẽ không thể thắng được người khác, hối hận về cửa hôn sự này, may mắn hay bất hạnh, quả thực khó phân định.

Chương 78: Theo Bước Chàng

Bất luận Thiên hậu và Thiên đế khuyên răn thế nào, Lăng Xương Thái tử cũng quyết không chịu lại thành thân. Dì hết cách, đành phải dắt tay Đan Chu rời đi.

Thời gian trong kính lướt nhanh, nháy mắt trăng tròn treo cao, hôn sự mặc dù chưa thành nhưng chúng tiên tứ phương tiến đến chúc mừng cũng không thể bụng rỗng mà về. Thiên hậu và Lăng Xương bị phạt cấm túc trong điện của mỗi người, Thiên đế cùng với chúng thần khai yến ở đại điện, yến ẩm đến say sưa.

Tiên giới năm dài tháng rộng, chúng tiên yến ẩm ba ngày ba đêm âu cũng là chuyện bình thường.

Trước mặt Nhạc Kha là kim tôn ngọc lộ, nhưng không thấy hắn nhấp môi. Mắt thấy Thiên đế ngà ngà say, khi bắt đầu đứng dậy rời chỗ, hắn đã đi trước một bước, phục sẵn trên đường Thiên đế quay về tẩm điện. Sắc đêm lay động, bóng dáng Thiên đế nơi xa xa mới vừa lộ, Nhạc Kha đã nhẹ giọng xướng lên một bài ca.

Ta với hắn tương giao đã lâu, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghe hắn hát qua, giọng hát ấm áp nhu hòa, giống như tiếng ru trẻ nhỏ, ban đầu âm thanh còn rất khẽ, dần dần liền tăng lên một chút. Thiên đế vừa nghe thấy tiếng ca liền ngây ngẩn đứng tại chỗ. Lại nghe thêm hai câu, thế nhưng vội vàng cất bước hướng phía Nhạc Kha đang ẩn mình mà đi. Ta ở bên ngoài kính nhìn thấy, thay hắn đổ mồ hôi lạnh, không biết hắn vì lý gì lại muốn xướng lên thanh âm, dẫn dụ Thiên đế bước tới.

Nhạc Kha hóa thành một con chim hình dáng rất nhỏ, vừa hát vừa bay, nhưng lại khiến Thiên đế đẩy ra thị hầu đang dìu đỡ, một đường nghiêng ngả lảo đảo, theo sát hướng Nhạc Kha dẫn đường.

Bóng đêm dày đặc, Nhạc Kha đến Ngự hoa viên Thiên đế liền bí mật hóa về nguyên thân, hướng phía trong mà đi. Thiên đế lại giống như một phàm nhân bình thường bước qua, bất chợt ở cửa chính Ngự hoa viên đột ngột xuất hiện hai kim giáp võ sĩ, quát: “Kẻ nào, dám nửa đêm náo động Ngự hoa viên? Nửa đêm, Ngự hoa viên không cho ai vào.”

Ta trố mắt ra nhìn, nhớ lại trước đây mỗi lần cùng Nhạc Kha đến đây thế nhưng lại chưa từng từ cổng chính mà vào, vô tình đã không ít lần làm đạo chích.

Thiên đế trong lúc nửa say nửa tỉnh bị người ngăn cản, trong lòng nôn nóng, phất tay đem hai kim giáp võ sĩ đánh văng ra, xông vào bên trong. Trong lòng ta thông suốt, Nhạc Kha hao tâm tổn tứ như vậy, nhất định là muốn dẫn Thiên đế đến gặp Trắc Phi nương nương. Nếu như Côn Lôn Trắc phi nương nương bị hạ cấm chú, Thiên đế không biết cũng không sao, nếu biết được, Thiên hậu nương nương sợ là không thoát khỏi liên quan.

Hai vị kim giáp võ sĩ bị đánh ngã nằm trên đất, Thiên đế thong thả bước vào trong. Vừa vặn nửa đêm, Nhạc Kha ở trong nhành hoa đám lá sum suê bay qua, trong miệng nhẹ giọng líu ríu, cuối cùng đến trước bụi hoa quỳnh, tức thì nửa tấm kính liền phản chiếu hình ảnh một bụi hoa quỳnh e ấp sắp nở.

Nhạc Kha giấu mình giữa một nhánh hoa. Hôm nay Thiên đế ắt hẳn là đã say mèm, tiếng ca đó có lẽ đã khơi gợi lên quá khứ, khiến tâm thần ông ấy buông lỏng mới chưa từng phát hiện Nhạc Kha ẩn thân phía sau. Trông thấy bụi hoa quỳnh, ông ấy lại không di chuyển nữa, bất chấp thân phận Thiên tử tôn quý, ngồi ở phía trước bụi hoa, rạp người lẩm bẩm nói: “Lưu Lan, lẽ nào là hồn phách của nàng trở về? Đêm nay thế nhưng ta lại nghe được tiếng hát, khúc hát nàng đã từng hát qua ở Côn Lôn tiên cảnh, cũng từng cả đêm hát ru con của chúng ta ngủ…”

Đóa hoa quỳnh chầm chậm bung nở, đầu người giữa đóa hoa theo gió đung đưa, nhưng trên mặt nước mắt nhạt nhòa, ôn nhu nói: “T