Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326821

Bình chọn: 7.00/10/682 lượt.

bổn tiên cũng từng là một kẻ du côn vô lại, nói dối cực kỳ thành thạo, nhưng sau khi xong chuyện trong lòng cũng âm thầm tự cảnh cáo, sợ rằng nói dối thành tính, tương lai liền trở thành một tiên tử nói dối liền miệng, bôi nhọ tiên cách, đương nhiên trong lòng sẽ bị lương tâm dằn vặt. Nhưng dì mở miệng liền thốt ra lời mà so với sự thật mười phần cách biệt, thế nhưng một chút cũng không hoảng loạn, điều này thật khiến ta nghi ngờ trước đây bộ dạng dì công chính liêm minh là để cho Điểu tộc thấy hay là dì giỏi ngụy trang?

Thái tử điện hạ khe khẽ cười một tiếng, nói: “Đây chính là điểm đáng yêu của nàng. Trên Cửu Trùng Thiên này tiên nga tiên nữ vô số, nhưng cũng chỉ có nàng nhìn ta như một nam nhân.”

– Lẽ nào tiên tử tiên nga bên cạnh coi hắn thành nữ nhân sao?

Ta cảm thấy buồn cười, bất chấp lục phủ ngũ tạng đau đớn dữ dội, khí huyết cuồn cuộn, cuối cùng vẫn nhịn không được vỗ tay vui vẻ: “Lời này của Thái tử điện hạ sai rồi. Nếu để các tiên nga tiên tử bên cạnh nghe được, còn tưởng rằng bản thân các nàng đã xem người là nữ nhân a?”

Giữa hai lông mày hắn chứa ý cười, giống như tân xuân lộc ý âm thầm lan tỏa, nói: “Nếu không phải thấy nàng không hiểu chuyện thế này, ta nhất định phải nhéo tai kéo nàng về răn dạy.”

Nét mặt dì dần dần lạnh lẽo, như thể đối với việc hắn thân thiết gần gũi thế này không nhịn được, sắc mặt đen kịt nghiêng đầu nhìn họa tiết phượng hoàng trên cột trụ bên trong điện. Nơi này được gọi là Đồng Sơ Điện, trong vườn tất nhiên trồng cây ngô đồng, cột xà trong điện khắc chính là phượng hoàng bay lượn Cửu Thiên.

Ta cũng bị lời này của Thái tử điện hạ dọa sợ, bất chợt ho khan hai tiếng, cảm thấy bên trong cổ họng một mùi tanh mặn, có nhịn cũng nhịn không được, “ Khụ” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, xoa xoa ngực than thở: “Thái tử điện hạ thật sự là hơi ác rồi. Thanh Loan bị người dọa đến thổ huyết, lồng ngực vẫn còn đau đớn dữ dội. Thỉnh người cho Thanh Loan về điện nghỉ ngơi thôi.”

Hắn tiến lên trước hai bước, nét mặt dường như có tia lo lắng chợt lóe, liên tục gật đầu nói: “Bổn vương cùng nàng quay về nghỉ ngơi.”

Lời này đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta.

Bổn tiên tưởng rằng, Thái tử điện hạ toàn tâm toàn ý muốn áp chế ta trong tay là để khống chế Tu La phụ thân, chẳng qua là chiến tranh thôi mà, đương nhiên không cần phải hao tốn nhiều tâm lực như vậy. Bất quá suy nghĩ một lúc, – – cũng đúng, nếu như quân cờ là ta gặp phải chuyện gì bất trắc, đến lúc đó Thiên giới và Tu La giới đánh nhau, có gì tốt chứ?

Nhưng lúc này dì đối với ta hận đến thấu xương, nếu như ta không chịu để Thái tử điện hạ cùng về, vạn nhất bà lại đánh ta một chưởng, cũng chẳng phải chuyện đùa.

Chân mày cong cong, ta cười nói: “Vậy làm phiền Thái tử điện hạ.” Đưa tay làm tư thế mời, không ngờ hắn lại rút ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo đưa cho ta: “Nhanh lau sạch vết máu trên mặt đi.”

Ta nâng tay áo, đem máu tươi trên mặt lau sạch sẽ, cười nói: “Thật sự làm phiền Thái tử điện hạ rồi.”

Chiếc khăn trong tay hắn có một hương thơm khó diễn tả, góc khăn còn thêu đóa hoa hải đường màu tím, chính là chiếc khăn mà mấy ngày trước tiên tử Hải Đường thầm nhờ Lưu Niên đưa cho hắn, nếu như bị ta làm dơ, không chừng liền bị tiên tử Hải Đường ghi hận trong lòng. Nhưng khi nãy không dùng chiếc khăn này, mắt thấy nét mặt Thái tử điện hạ cũng đã đen lại vài phần.

Trong lòng ta âm thầm tức cười, chỉ vào chiếc khăn cố ý nói: “Thanh Loan đối với việc thêu thùa trước giờ không có thiên phú, nhìn thấy đóa hoa hải đường phía trên thêu đến sống động như thật, cũng không phải nhờ vào pháp thuật ảo diệu. Không phải là Thanh Loan không chịu dùng khăn tay của Thái tử, mà là sợ làm dơ đóa hải đường trên chiếc khăn, có chút không hay mà thôi.”

Hắn nghe thấy lời này, tiện tay đem chiếc khăn vất trên đất, thở dài: “Nếu như Thanh nhi đã không chịu dùng, giữ lại cũng bằng thừa, chi bằng bỏ đi cho xong.” Lúc tiến lên trước một bước kéo ta, chân phải còn giẫm lên đóa hoa hải đường màu tím ở một góc khăn, cũng không biết hắn đi từ đâu tới, lúc nhấc chân lên, trên khăn liền dính phải bùn đất, đóa hải đường tím liền vô duyên vô cớ mang vài phần tiêu điều.

Trong lòng thất kinh: Thái tử điện hạ xuống tay cũng không chút lưu tình mà. Ta nhớ tiên tử Hải Đường thường ngày rất duyên dáng, đối với hắn lại một lòng si mê, cũng không khiến hắn thương tiếc nửa phần, Đan Chu trước đây cũng là do hắn tự mình chỉ định làm Thái tử phi, bây giờ tức giận đến sinh bệnh nằm trong điện, thế nhưng hắn một bước cũng không tới, tương lai nếu như ta thật sự gả cho hắn làm Trắc phi, lúc được sủng ái thì vạn sự đều tốt đẹp, nếu như yêu thương không còn, dù có bị sỉ nhục cả đời cũng không thể đổi được cái nhìn của hắn?

Thái tử điện hạ thật sự là hơi vô tình quá rồi.

Trong lòng ta mặc dù chưa chọn được người thích hợp, nhưng đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể gả cho Thái tử làm Trắc phi, một đời đều bị đàn áp bởi Đan Chu, không thể bày ra gương mặt vui vẻ. Còn không bằng gả cho tên nhãi Nhạc Kha, mặc dù nói hắn có bệnh hay quên, nhưng cũng khô


Polly po-cket