
Loan đều sẽ động tâm sao? Nếu nói về tướng mạo, con thú nhỏ con nuôi so ra còn dễ nhìn hơn hắn mấy chục lần.”
Dì bị ta chỉ trích thế này, gương mặt như tuyết lập tức biến thành xanh đen, khinh khi nói: “Nếu không phải ngươi từ nhỏ được ta nuôi lớn, ta sớm đã một chưởng đánh chết ngươi rồi. Không biết cảm ơn, chẳng phải giống với người mẹ bốc đồng kia của ngươi sao?”
Bà không nói tới mẫu thân còn đỡ, nói tới mẫu thân chính là xuyên một kiếm qua đầu ta, tức thì đau đớn không thôi. Ta nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn còn đang mấp máy của bà, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn nói với bà một câu: “Nói tới mẫu thân bốc đồng của con, dì nhìn không vừa mắt, chẳng phải đã sớm xin chỉ đem chín chín tám mốt đạo Huyền Thiên Hồng Lôi đánh người hồn phi phách tán rồi sao? Đã sớm thuận theo ý dì, như mong muốn của dì rồi, sao trải qua hơn vạn năm rồi còn muốn lôi ra mà nói, nghiến răng nghiến lợi khó quên?”
Chỉ nghe “Ba” một tiếng, trên mặt ta một lúc sau mới cảm giác được sự đau đớn, gương mặt dì trắng bệch run run nói: “Đây là ai ở trước mặt ngươi nói xằng nói bậy? Ta cực cực khổ khổ nuôi ngươi khôn lớn, còn phải nhận mấy lời này sao? Mẹ của ngươi quả thật đã sai, trước chạy theo giặc, sau đó làm tức chết ngoại tổ ngươi, bị Thiên giới giáng phạt cũng là bản thân tự chuốc lấy!”
Ác niệm trong lòng ta liền nổi lên, đau đớn trên mặt bỏng rát, chuyện xưa lập tức tái hiện trước mắt, chỉ cảm thấy oán giận nín nhịn suốt mấy vạn mấy ngàn năm qua dù thế nào cũng không thể tản đi, không thèm suy nghĩ gì nữa, mở miệng liền nói: “Tức chết ngoại tổ…Tức chết ngoại tổ…Đây bất quá là nói với bên ngoài. Mẫu thân ở thành Tu La xa xôi, tức chết ngoại tổ cũng không biết là bà hay là dì – người hằng ngày vẫn ở cùng ngoại tổ? Đừng có đem tội danh lớn lao này đều gán hết lên người mẫu thân, người chết cũng không được yên ổn!”
Dì ngây ngây ngẩn ngẩn, lời này của ta thế nhưng giống như một cái tát vào mặt bà, biểu tình trên mặt bà quái dị, bỗng nhiên một chưởng đánh úp tới, hung ác nói: “Bây giờ ta đánh chết ngươi trước, đỡ phải sau này lại bị ngươi làm tứ chết! Mẫu tử hai người các ngươi đều là dáng vẻ bốc đồng vô lễ này, kiêu ngạo thành tính. Ngươi đừng tưởng bản thân tìm được phụ thân liền mộng tưởng làm Tu La công chúa, nằm mơ!”
Ta tránh không kịp, trúng một chưởng này của bà, lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều bị chấn thương. Vốn dĩ trong lòng còn nuôi hi vọng, nhưng bị lời này của bà không khác nào đem hi vọng này thiêu rụi, ta phun ra một ngụm máu, bất chấp nói: “Cho dù Thanh Loan không được làm Tu La công chúa, cũng quyết không gả cho Thái tử điện hạ làm nhỏ.”
Nét mặt dì dường như có dấu hiệu mất trí, lại đánh ra một chưởng nói: “Ngươi không chịu làm nhỏ, chẳng lẽ muốn làm lớn? Giống y chang mẹ ngươi, thích tỷ phu của mình liền muốn đuổi tận giết tuyệt tỷ tỷ của mình?”
Ta lại trúng một chưởng của dì, bước chân thiếu điều không thể dịch chuyển, càng bị lời này của bà khiến đầu óc choáng váng. Chẳng phải Nhạc Kha nói mẫu thân cùng với Tu La phụ thân của ta cực kỳ ân ái sao? Mẫu thân sao lại còn thích dượng Phượng Đàm?
Tính tình mẫu thân thế nào, trước nay ta không biết, bây giờ cũng không biết. Nhưng tiên phẩm của Tu La phụ thân thì rất đáng tin tưởng. Nếu mẫu thân bụng dạ độc ác hẹp hòi, nhất định cũng sẽ không được phụ thân yêu thích. Lại nói, nhửng lời dì nói trước giờ không nhất quán với sự thật, ta há có thể còn tin bà?
Ta lau vết máu trên miệng, cực kỳ chậm rãi nói: “Mặc dù Thanh Loan chưa từng gặp mẫu thân, nhưng giống như đã biết người, cũng rõ người nhất định không phải là nữ tử như dì nói. Còn chuyện đuổi tận giết tuyệt, dì không cần phải bịa đặt, người không làm chính là không làm, cho dù dì có nói, Thanh Loan cũng không tin. Thanh Loan ở thế gian từng gặp một người, bản thân có được một món đồ liền coi đó như bảo bối trân quý, bụng dạ chật hẹp, sợ người khác cũng nghĩ tới bảo bối của mình, cho nên ngày phòng đêm phòng, người khác nói vài câu, hắn liền vểnh tai lắng nghe, tự cho rằng chuyện này có dính dáng đến mình. Người khác nhìn hắn nhiều một chút, hắn liền tưởng người này muốn tìm cách cướp đoạt bảo bối của hắn. Nào có biết hắn thần hồn nát thần tính, không biết rằng bảo vật của mình trong mắt người khác chẳng qua là miếng ngói vỡ, vốn dĩ chẳng đáng nhìn đến, chẳng qua là hắn lo sợ không đâu mà thôi.”
Dì sống chết cắn chặt môi, bao lần nâng tay lên lại hạ xuống, hai mắt nheo lại thành một đường, cắn răng nói: “Ngươi thế này là đang bôi nhọ dượng của ngươi, quả thật không thể tha thứ!”
Mặc dù ngực ta đau nhức vô cùng, nhưng trong lòng lại sung sướng, mặc dù chưa như tâm nguyện, nghĩ đến chuyện Tu La phụ thân nếu biết ta bị dì dùng lực xuống chưởng, liền nảy sinh cảm giác đau xót, thương cảm người một nam tử hán chín thước, trước mất vợ sau mất con, trong lòng nhất định đau khổ vô cùng, nhưng những năm qua ở núi Đan Huyệt chịu nhục, đao cùn cắt thịt, cùng với chịu nhục tổn thương từng chút một, chi bằng đau nhanh một lần, cũng coi như bảo toàn được khí phách của ta.
Ta nhắm mắt lại, hoàn toàn không chút để ý nói: “Bôi nhọ hay