
ễn bị gió quất kêu thành tiếng phật phật rất đáng sợ .
– Nếu ta không muốn mời ngài thì sao ?
KẾT THÚC
– Vậy thì ta cũng không khách khí với ngươi nữa . Bay đâu ! Mau phá sạch Phúc Vương phủ này cho ta , để xem Vương gia ngươi còn dám lớn miệng với bản Tướng quân nữa hay không ?
Tên Đào Ngụy Tiễn này quả thật rất to gan ! Hoàng thượng y còn đang ở đây , hắn ngạo mạn cái gì chứ ? Rốt cuộc hắn có còn coi y ra gì , coi vương pháp ra gì nữa hay không ? Hoàng Thụ lần đầu cảm nhận được sự bất lực , hèn yếu đáng căm hận của một hoàng đế . Binh lực nằm trong tay Đào Ngụy Tiễn gần như chiếm đa số . Chuyện hắn làm phản chỉ còn là ngày một ngày hai ! Nhưng ai sẽ ra tay giúp y ngăn chặn ?
– Giết ! – Phúc Minh đương nhiên không hề thua kém . Y dẫn một đội cấm vệ trong vương phủ , nhưng chẳng khác nào đem trứng chọi với đá . Quân binh của Đào Ngụy Tiễn quá nhiều , còn của y… chỉ có khoảng chục tên lính . Dù cho một đánh thắng mười cũng không ăn thua !
Diệc Nhi lo lắng tìm kiếm Kỷ Cung thì chỉ thấy y ngồi đờ đẫn . Dường như cảnh vật chém giết trước mắt đều không liên quan gì tới y . Tình hình quá sức nguy ngập ! Nhưng quả thật Hoàng Thụ và mọi người đã nhịn tên Đào tướng quân này quá nhiều rồi …
– Hoàng Thượng ! – Từ xa , Vương nguyên soái dẫn theo hàng trăm cao thủ xuất chúng tiến vào bảo vệ Hoàng thượng . Đào Ngụy Tiễn và quân của hắn phút chốc bị bao vây từ mọi phía.
– Bắt sống tên Đào tặc này cho ta ! – Hoàng Thụ được thể dậm cả lên bàn tiệc vung tay , hô lớn . Diệc Nhi nhanh chóng kéo Đằng Mộc , Thái hậu , Hoàng hậu và các vị phi tử , phu nhân quý tộc tránh xa chốn chém giết này . Đằng Mộc kiên quyết không muốn đi . Nàng thật sự rất muốn ở bên chồng , cho dù chỉ làm chàng thêm vướng bận .
– Đằng Mộc tỉ tỉ mau đi thôi ! Nếu không sẽ không kịp mất ! – Diệc Nhi ra sức kéo nàng vào trong phủ .
– Mau đi thôi con dâu . Nếu chậm trễ e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cả con và đứa trẻ . – Đức phi phải lên tiếng khuyên nhủ con dâu thì Đằng Mộc mới chịu rời bước.
” Choang ”
” Xoẹt ”
…
Hàng ngàn âm thanh hỗn độn , sắc buốt như gào lên giữa đêm khuya. Người dân thấy tiệc hỉ trở thành chiến địa thì tò mò quây thành hàng dài đến xem như xem hội. Các vương tôn quý tộc biết ít nhiều võ công đều xông ra bảo vệ Hoàng thượng .
Đào Ngụy Tiễn như đã chuẩn bị từ trước . Dù hứng vài nhát chém , hắn vẫn thản nhiên không hề nao núng . Cao thủ của hắn ngày càng xuất hiện thêm . Còn người của Hoàng Thụ thương vong khá nặng nề. Vương nguyên soái chiến đấu rất oai dũng . Diệc Nhi cũng xông ra bảo vệ cha. Có tên định đâm lén Vương nguyên soái , Diệc Nhi nhanh chóng thấy được liền tung chân ra đá . Hắn không đỡ được văng ra tận ngói nhà mà thổ huyết . Diệc Nhi còn túm vạt áo ba tên khác buộc vào nhau rồi đá mạnh vào ” chỗ hiểm ” của chúng khiến chúng đau muốn chết đi sống lại ! Vương tướng quân phá lên cười :
– Xem con bé này kìa ! Tình thế này rồi mà vẫn nghịch ngợm được .
Diệc Nhi cũng cười hì hì . Câu ” cha nào con nấy ” hình như chẳng đúng với cha con cô ! Người thì nghiêm nghị ,cẩn trọng , người thì tinh nghịch , hồn nhiên.
– Kỷ Cung ! Mau giúp thiếp .
Diệc Nhi vui vẻ gọi Kỷ Cung nhưng chỉ nhận lại cái nhìn hờ hững của y . Chàng sao vậy nhỉ ? Chàng nhìn mình như vậy là có ý gì ? Kỷ Cung bỗng đứng phắt dậy , tiến lại gần Diệc Nhi . Đoạn y nhếch môi . Nụ cười lãnh khốc mang theo sát khí nồng nặc .
Cảm nhận được chuyện gì đó không ổn đằng sau vẻ mặt của y, Diệc Nhi bỗng thấy cơn ớn lạnh chạy ngược lên đỉnh đầu. Nhưng cô vẫn cứ cười với y , nụ cười tràn ngập hi vọng , cho đến lúc mà …
KẾT THÚC (2)
” Phập “:
Hình như có dịch lỏng âm ấm chảy ra . Diệc Nhi liền nhìn xuống . Một đao đang cắm vào bụng cô. Nhìn theo thanh đao , cô lại thấy một bàn tay trắng muốt , lướt qua bàn tay… thì khuôn mặt y hiện ra với sắc diện nhàn nhạt mà băng lạnh .
– Tại … tại sao ?
Diệc Nhi chỉ còn biết hỏi y hai chữ đó . Cô rốt cuộc … đã làm gì sai ?
– Chết đi !
Đáp lại cô cũng là hai chữ . Ngắn gọn nhưng đủ làm trái tim cô đóng băng rồi nứt toác. Con người này … từ đầu đã là khó hiểu . Về sau , mãi mãi vẫn chưa thể nắm bắt được .
Ánh trăng bàng bạc hắt lên y . Y đang cười ! Nhưng khóe mắt như có lệ , Lần đầu tiên y khóc, khóc mà không rõ lí do . Y khóc ra tuyết !
Diêc Nhi càng lúc càng đau đớn hơn . Cơn đau ở bụng như muốn xé toác cơ thể mỏng manh của cô . Cô quỵ xuống . Vương tướng quân buôn đao đỡ lấy nữ nhi xinh đẹp đang cạn sức lực của mình , lòng đau buồn vô hạn . Ông cứ nghĩ con gái đã tìm được tương lai ổn định cho mình , có danh phận cao quý , có tình yêu đẹp như mộng . Không ngờ , đến phút cuối , lại bị người nó yêu nhất , tin tưởng nhất đâm một nhát đao chí mạng !
Diệc Nhi không cất nổi lời nào nữa. Cô tuyệt vọng nhìn Kỷ Cung . Ánh mắt buồn thảm như trăng sáng bị nhốt trong lòng hồ sâu thẳm soi vào đáy đồng tử , Kỷ Cung vội quay đi .
– Ta không trách chàng . Có lẽ kiếp trước , ta đã nợ chàng . Phải ! Hẳn là ta đã nợ chàng rất , rất nhiều nên giờ chàng mới trả lại cho ta…
– Nữ nhân ngu ngốc ! Đừng nói những lời đó với