Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Tác giả: Cỏ Mĩ Nhược Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322992

Bình chọn: 9.5.00/10/299 lượt.

ta . Chỉ cần ngưoi chết đi , ta sẽ không cảm thấy rung động nữa… Ta sẽ có được giang sơn này … Bởi vì cuộc đời ta căn bản là không cần bóng dáng nữ nhân xuất hiện ! – Giọng y chợt băng giá kinh hồn khiên Diệc Nhi không thể nào chịu đựng nổi , cô khẽ run lên bần bật : ” Lạnh quá ! Cha ơi ! Con lạnh quá ”

Vương tướng quân ứa nước mắt nhìn người con đáng yêu , xinh đẹp của mình đang thổ huyết . Sắc mặt dần trắng bệch nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng .

Đúng thế ! Diệc Nhi muồn chàng ghi nhớ mãi khoảnh khắc cuối cùng này , cô sẽ ra đi trong yên lặng , ra đi mang theo khuôn mặt đẹp đẽ tươi tắn nhất của nữ tử . Từ nay trở đi , cô muốn cười với chàng e là không còn cơ hội mất rồi . Chết cũng tốt ! Có thể trở về nơi cô đã sinh ra , có thể coi mọi việc vừa xảy ra chỉ như là một giấc mơ dài… Thật dài … ! Chia ly vốn dĩ không cần có nước mắt.

– Đến lúc phải đi rồi ! Cha ! Cha hãy chăm sóc tốt cho mẹ nhé . Đại tỉ mất rồi , con gái bất hiếu không thể ở bên phụng dưỡng Người nữa…

– Diệc Nhi ! Đừng nói nữa…- Vương tướng quân đau xót nhắm nghiền mắt lại .

– Kỷ Cung ! Phải ! Ta là nữ nhân ngu ngốc nhất thế gian ! NGU NGỐC NÊN MỚI YÊU CHÀNG !!!!!~

Câu nói cuối cùng của Diệc Nhi trước khi ra đi mãi mãi đã thức tỉnh linh hồn thật sự trong lòng y . Tiêu Vẫn dịch cũng từ đó mà tan biến . Kỷ Cung lặng lẽ đi tới bên cô . Vương tướng quân ôm chặt thi thể con như muốn bao bọc , bảo vệ nàng được yên bình khi tới tận thế giới bên kia .

– Đừng có lại gần !

Kỷ Cung vội quỳ sụp xuống .

– Hãy chờ ta ! Ta sẽ đi cùng muội …

– Không kịp nữa ! Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi . – Vương tướng quân chỉ tay vào y . Nhưng y không quan tâm . Nếu như Tiêu vẫn dịch tan đi sớm một chút nữa , y nhất định sẽ lấy đá tiên trị thương cho nàng . À không ! Nếu như y không hồ đồ uống thứ thuốc đó , y sẽ không quên lãng nàng , quên đi mọi kí ức tốt đẹp về nàng , sẽ không một đao đâm chết nàng … Nhưng trên đời làm gì có lắm ” nếu như …” đến thế? Y cười khổ. Mất nàng , y sẽ sống ra sao ?

KẾT THÚC (3)

Phập !

Dù là tiên nhân thì cũng sẽ đến hồi phải hôi phi yên diệt thôi .

Y mỉm cười .

Y đã rút nguyên thân nằm trong ngực trái của mình ra. Đó là một quả cầu pha lê rẩt đẹp . Rồi y lặng lẽ nhắm mắt … Diệc Nhi ! Ta sẽ tới bên nàng … Ta không thể chịu được nỗi nhớ nàng lâu hơn …

….

– Ngươi tới số rồi !

Dứt lời , Phúc MInh rạch một nhát dài qua cổ tên Đào Ngụy Tiễn . Hoàng Thụ nhân đó dùng đao tách đầu hắn làm hai . Đào Ngụy Tiễn đau đớn hét lên rồi nằm vật xuống đất chờ chết.

Tham vọng của y ! Giang sơn vốn sắp thuộc về y… Nay đã là những mộng tưởng xa vời… !

Đào tặc chết , Hoàng Thụ và Phúc MInh cũng phát hiện ra Diệc Nhi đã tàn hơi thở. Người bạn thân thiết nhất của họ đã ra đi chỉ trong một đêm .

Vương tướng quân vẫn ôm chặt nàng đã lạnh ngắt trong tay .

Đêm nay … Sẽ là một đêm không ngủ !

Với những ai có mặt trời khuya hôm ấy !



Lăng Đạo chân nhân cầm quả cầu pha lê tọa trên tòa bạch liên . Thi thoảng lại lắc đầu cảm khái.

Tiểu tử ngốc này !

Cuối cùng vẫn là nặng tấm chân tình cùng nữ tử đến từ thế giới khác kia !

***

Ba năm sau

– Thiên hạ thái bình , muôn dân trăm họ yên ổn , Trẫm muốn truy phong Diệc Nhất Quý phi thành Ngọc Hòa Hoàng hậu , Kỷ tướng quân thành Kỷ Lăng thân Vương, Ý các khanh thế nào ?

Đã ba năm trôi qua , Hoàng Thụ hiện giờ ngồi trên ngai vàng , oai phong lẫm liệt . Kỳ bào vàng rực . Tướng mạo tuấn tú , y còn để râu nhìn càng già dặn , oai nghiêm.

– Bẩm Hoàng thượng ! Họ đều đã hi sinh vì đất nước. Truy phong như vậy cũng là điều tất yếu.

Các đại thần không ai phản đối mà còn ủng hộ hết lòng . Phúc Minh vội đứng lên tấu trình :

.- Bẩm Hoàng thượng ! Vương Nguyên soái nghe nói sau đó, do quá thương nhớ Quý phi Nương nương đã lâm bệnh mất tại phủ. Bây giờ chỉ còn mỗi An phu nhân tuổi cao sức yếu. Theo thần , Người nên đón bà về biệt viện Hoàng cung .

– Nhưng Phúc vương gia , muốn vào cung sống thì cũng phải có danh phận chứ . – Thái sư liền đứng lên khuyên ngăn.

– Hay là thế này đi . Vương tướng quân dù sao cũng đã là Quốc cữu gia , giờ truy phong thêm chức Nhất đẳng thân vương, An phu nhân sẽ trở thành Nhất đằng Phúc tấn . – Hoàng Thụ cười hiền từ.

– Hoàng thượng vạn tuế ! Vạn vạn tuế !

Thấy cách xử lí của Hoàng thượng quả là anh minh , sáng suốt , hàng trăm quan văn quan võ từ trên xuống dưới nhất loạt quỳ xuống hô vang .

Phúc Thiên Vương lại nói :

– Sắp tới là lễ nhận chức Thế tử của nhi tử , hay là tiến hành lễ sắc phong cho Quý phi nương nương và thân quyến luôn một thể?

– Được ! – Hoàng Thụ gật đầu khen hay .



t/g : Diệc Nhi à ! Cuối cùng tỷ cũng làm đảo lộn lịch sử . Nhưng lịch sử chuyển biến như vậy lại mang tới lợi ích cho muôn người , tỷ vĩ đại thật đó ! * ngưỡng mộ *

***

Ngày thu , nắng hắt vào phòng bệnh nhỏ .

Cô gái nằm trên giường bênh mở mắt .

– Tỉnh rồi à?

Ồ ! Thì ra là thầy Đông ở lớp võ Quán XƯơng tới thăm Diệc Nhi . Mấy ngày cô nằm viện , các võ sinh đều tới chăm sóc cô rất chu đáo .

KẾT THÚC (4)

– Em đã nằm viện được hai tuần rồi – Thầy Đông mỉm cười.


The Soda Pop