XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Thám Tử Nghiệp Dư – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Thám Tử Nghiệp Dư – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323250

Bình chọn: 7.5.00/10/325 lượt.

ông thôi!Không đợi Quý ròm giục đến lần thứ hai, chỉ vừa nghe đến hai tiếng “điều tra”, Mạnh đã đẩy bàn cờ qua một bên, xô ghế đứng lên:– Vậy thì đi! Sân khấu ca nhạc được thiết kế ngoài trời với vòng rào bao quanh. Những chiếc bàn con bày ngay trên bãi cỏ. Khách mua vé vào xem được phục vụ nước giải khát tại chỗ, tất nhiên là phải trả tiền.Khi bọn Quý ròm đến, chương trình mới rục rịch bắt đầu.Tiểu Long nghiêng người về phía Quý ròm, hỏi khẽ:– Nếu có ca sĩ nào đó hát bài “Hạ trắng” thì sao?Quý ròm hạ giọng, thận trọng đáp:– Thì ca sĩ đó là người liên lạc của bọn họ! Mình phải kín đáo theo dõi!Tiểu Long không hỏi nữa. Nó ngồi im dỏng tai chờ đợi.Nhưng hai, ba ca sĩ nối tiếp nhau ra vô mà chẳng có ai ca bài “Hạ trắng”. Họ toàn hát nhạc trẻ, biểu diễn với điệu bộ nhún nhảy.Tới người thứ năm thì Tiểu Long đã thấy sốt ruột. Đã mấy lần, nó quay sang Quý ròm định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.Chỉ có Mạnh là không kềm chế nổi. Nó cất giọng làu bàu:– Biết vậy khỏi mò tới đây cho nhọc xác!Quý ròm quay lại:– Kiên nhẫn chút đi! Biết đâu bài “Hạ trắng” nằm ở cuối chương trình…Đang nói, Quý ròm bỗng đờ ra, miệng há hốc. Cả bọn nhạc nhiên ngoảnh cổ nhìn theo ánh mắt của Quý ròm và khi nhác thấy ba người thanh niên hôm qua đang lững tiến ra cổng, đứa nào đứa nấy giật thót như thể có một luồng điện chạy qua người.Tiểu Long định thần lại trước tiên. Nó khẽ hô:– Đuổi theo chứ?Cả bọn như choàng tỉnh, lật đật đứng cả dậy, dợm phóng theo ba bóng người trước mắt.Chợt có tiếng kêu:– Ê, ê! Khoan đã!Bọn trẻ chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì người phục vụ từ trong bóng tối bước ra, từ tốn nhắc:– Các cháu chưa trả tiền nước!Sự cố bất ngờ khiến bọn trẻ tẽn tò nhìn nhau. Quý ròm nhìn bốn ly nước ngọt đang uống dở trên bàn, nửa cười nửa mếu hỏi:– Bao nhiêu vậy chú?– Mười ngàn.Không ngờ chỉ trong một tích tắc trì hoãn đó, mọi sự đâm ra hỏng bét. Khi bọn trẻ trả tiền xong và chạy theo ra tới cổng, ba người thanh niên đã biến mất tự bao giờ.Quý ròm ra đứng giữa đường, nhìn ngược nhìn xuôi một hồi vẫn chẳng thấy tông tích đối phương đâu, liền vò đầu bứt tai:– Lại sổng nữa! Tức ơi là tức!Nhỏ Hạnh nhìn Tiểu Long:– Vừa rồi Long có nghe thấy tiếng xe nổ máy không?– Không! – Đang nói, Tiểu Long bỗng ngập ngừng – Nhưng cũng có thể có mà tôi không nghe! Tiếng nhạc ồn quá!– Họ vào lúc nào sao mình chẳng biết! – Mạnh hỏi bâng quơ.Nhỏ Hạnh chép miệng:– Tại bất ngờ nên mình không để ý đó thôi! Nếu chịu khó quan sát, chắc chắn mình đã phát hiện ra họ từ trước!– Nhưng tại sao họ lại đột nhiên tới chỗ này? – Mạnh chột dạ – Hay là họ cố tình theo dõi ngược lại bọn mình?Tiểu Long mím môi:– Dám lắm!– Không có đâu! – Nhỏ Hạnh lắc đầu – Mục tiêu của họ cũng như mình thôi! Họ đi tìm người hát bài “Hạ trắng” để bắt liên lạc!– Thế sao họ bỏ về?Nhỏ Hạnh trầm ngâm một lát rồi chậm rãi giải thích:– Có thể sau khi nghe vài ba bài, họ đã tới gặp ban tổ chức để tìm hiểu danh sách những bài hát sẽ được trình diễn tiếp theo. Khi không thấy bản “Hạ trắng” trong chương trình, họ quyết định ra về. Nhưng nếu quả như vậy, thế nào tối mai họ cũng quay lại!Trong khi Quý ròm gật gù thán phục tài suy luận của nhỏ Hạnh thì Tiểu Long hồi hộp thăm dò:– Thế còn tụi mình?– Tụi mình sao?– Bây giờ tụi mình về chứ?– Hẳn nhiên rồi.– Và mãi đến tối mai tụi mình mới quay lại đây chứ?– Hẳn nhiên luôn! – Nhỏ Hạnh đáp, giọng pha trò – Nhưng tại sao Long lại hỏi kỹ thế?– Tôi hỏi như vậy chỉ vì… chỉ vì…Thấy Tiểu Long cà lăm cả buổi, Quý ròm tức mình vọt miệng:– Chỉ vì tôi muốn biết ngày mai có thì giờ rảnh để đi bơi không chứ gì?– Thì đại khái là vậy!Bị Quý ròm nói trúng ngay tim đen, Tiểu Long đáp với vẻ bẽn lẽn.– Đúng thì nói đúng đại cho rồi! Còn bày đặt “đại khái”!Quý ròm lại tiếp tục trêu nhưng lần này thì Tiểu Long nhe răng cười hì hì. Mồm mép nó thua xa Quý ròm, nó chẳng dại gì dây vào thằng còm nhỏm còm nhom này. Miễn ngày mai được bông nhông xuống biển là thích rồi! Tiểu Long nhủ bụng và tối đó nó cứ thao thức mong cho trời chóng sáng.Nhưng sáng hôm sau, cả bọn nằm ngủ thẳng cẳng đến trưa. Lết bộ suốt một ngày, tối lại còn mò đi “xem ca nhạc”, thân thể rã rời nên mặc cho cô Tư mấy lần vào kêu dậy ăn sáng, cả bọn cứ nằm ườn ra, chẳng thèm nhúc nhích.Tới giờ cơm trưa, bọn trẻ mới lục tục bò dậy chạy đi đánh răng rửa mặt.Cô Tư lắc đầu:– Rong chơi cho lắm vào! Dù sao các cháu cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ!Bọn trẻ chỉ mỉm cười và lặng lẽ ngồi vào bàn, cắm cúi ăn. Chẳng lẽ nói cho cô biết là hôm qua cả bọn phải bỏ sức lùng sục ba gã thanh niên khả nghi kia?Cô Tư lại hỏi:– Thế hôm qua các cháu có đi tắm biển không?– Dạ có ạ! – Quý ròm cười cười – Thăm Thích Ca phật đài xong là tụi cháu nhảy xuống biển ngâm mình suốt cả buổi chiều!– Thế các cháu đã ngán chưa?– Ngán gì ạ?– Ngán tắm biển ấy!– Dạ, ngán lắm rồi ạ!Quý ròm vừa nói vừa đưa mắt liếc về phía Tiểu Long, thấy thằng này mặt nhăn mày nhó như đang nhai phải bốn, năm hạt sạn trong miệng. Trong khi đó, Mạnh và nhỏ Hạnh phải cố lắm mới khỏi phì cười. Thậm chí chúng còn cẩn thận đưa tay lên che miệng, sợ bất thần phun cơm ra như bữa trư