
ý ròm giật thói. Nó lúng túng đưa tay gãi má:– La làng hả? Ờ, có, có! Tao có la! Nhưng chả ai nghe thấy cả! Thế là tao đành phải ra tay! Đánh nhau một hồi, bọn cướp bỏ chạy hết ráo!– Anh lại phịa! – Nhỏ Diệp cười khì – Làm sao anh có thể đánh thắng bọn cướp được!– Đâu phải mình tao đánh! – Quý ròm cố chống chế – Có Văn Châu nữa chi! Nó lo đánh phía trên, còn tao bò lom khom dưới đất… ngáng cẳng địch thủ! Bọn cướp bị tao ngáng té lịch bịch, chúng hoảng vía dông tuốt!– Xạo ơi là xạo! – Nhỏ Diệp lại ôm bụng cười ngặt nghẽo – Anh mà bò lổm ngổm dưới đất, bọn cướp đạp cho một phát là bẹp dúm như con gián ấy chứ!Giọng lưỡi nhạo báng của nhỏ Diệp làm Quý ròm đỏ mặt tía tai. Nó đùng đùng bỏ đi:– Mày la xạo thì thôi! Tao đi học đây!– Nè, nè…Nhỏ Diệp hớt hải kêu. Nhưng Quý ròm vẫn một mực giả điếc. Nó lẳng lặng đi thay đồ, soạn tập và hối hả ôm cặp phóng vù ra cửa. Thực ra, Quý ròm chỉ làm bộ thế thôi. Nó chả giận gì nhỏ Diệp. Nó vội vã đến mức bỏ cả bữa ăn sáng bà đã bày sẵn trên bàn chẳng qua nó sợ nấn ná một hồi, nhỏ Diệp hạch tới hạch lui, nó sẽ hết đường nói dóc.Tiểu Long và nhỏ Hạnh đón Quý ròm ngay trước cổng trường.– Sao rồi? – Cả hai cái miệng cùng hỏi.Quý ròm liếc nhỏ Hạnh, thấy bạn mình mặt mày bồn chồn thấp thỏm, nó biết hành tung của thằng Tùng tối hôm qua đã không bị phát hiện và thằng này sau khi trở về trót lọt cũng khôn hồn giấu nhẹm luôn mọi chuyện. Nghĩ đến thằng Tùng tinh ranh này, Quý ròm bất giác buột miệng “hì” một cái.Thái độ của Quý ròm khiến hai đứa kia sốt cả ruột. Nhỏ Hạnh nhăn nhó:– Kết quả thế nào, sao Quý không nói? Vui gì mà cứ nhe răng “hì hì” thế không biết!Lời trách móc của nhỏ Hạnh khiến Quý ròm chột dạ. Không khéo thì lộ bí mật của thằng oắt Tùng mất! Quý ròm nhủ bọng và tìm cách nói trở:– Vui gì đâu! Tôi cười là cười… đau khổ đó thôi!Câu nói bí hiểm của Quý ròm làm Tiểu Long và nhỏ Hạnh tròn xoe mắt:– Cười đau khổ?– Ừ! – Mặt Quý ròm vẫn xuôi xị – Công của mình bỗng chốc hóa thành công cốc, không đau khổ sao được!Hai đứa kia vẫn chẳng hiểu Quý ròm muốn nói gì:– Công gì mà thành công cốc?Quý ròm chép miệng:– Công dạy cho con sáo nói bốn chữ “Bò viên ngon lắm” ấy! Bây giờ Hạnh sắp sửa đem cho con sáo đi rồi, bảo tôi vui làm sao tôi vui nổi!Nhỏ Hạnh ngơ ngác:– Làm gì có chuyện Hạnh sẽ đem cho con sáo! Ai bảo với Quy thế?– Chả ai bảo cả! – Quý ròm thở dài – Nhưng Quý biết Hạnh sẽ làm như thế…Lần này, không đợi hai bạn giục, Quý ròm thong thả thuật lại những gì xảy ra tối hôm qua, bắt đầu từ lúc nó và Văn Châu nấp đằng sau cột đèn. Lời kể của Quý ròm dĩ nhiên trung thực và chính xác đến 99%. Sở dĩ có con số 99 này bởi vì có 1% Quý ròm không tiện nói. Đó là sự tham gia của thằng Tùng và Tai To trong cuộc truy lùng.Quý ròm đoán đúng.Khi nghe xong câu chuyện, Tiểu Long không ngừng thu nắm tay quẹt mũi:– Tội nghiệp anh em thằng bé ghê!Còn nhỏ Hạnh thì ngồi thừ người, lẩm bẩm:– Có lẽ phải làm như thế! Hèn gì hôm đó trông thằng bé buồn buồn!Và cũng vì Quý ròm đoán đúng mà tối đó, hai anh em thằng bé chết sững như trời trồng khi bọn Quý ròm đột ngột kéo một lô một lốc vào nhà và trên tay nhỏ Hạnh lủng lẳng chiếc lồng sáo quen thuộc.Sau một thoáng sững sờ, nhỏ em gái lập tức nhảy xuống khỏi chõng chạy lại chiếc lồng sáo, rạng rỡ kêu:– Út Cưng của chị! Út Cưng đã về đấy à!Con sáo dường như cũng kịp nhận ra người chủ cũ. Nó nhảy thoăn thoắt giữa các nan tre, lảnh lót:– Xin chào! Xin chào!Trong khi con sáo nhận ra nhỏ em thì thằng anh cũng vừa nhận ra Tiểu Long và nhỏ Hạnh. Nó ngỡ ngàng:– Thì ra là…Nhỏ Hạnh đánh mắt về phía Quý ròm và Văn Châu, mỉm cười ngắt lời:– Tụi này là bạn của nhau! Em chẳng có gì phải ngạc nhiên!Nghe vậy, mặt thằng bé rạng lên. Nhưng rồi nó bỗng cụp mắt xuống. Thằng bé đột nhiên lộ vẻ lúng túng, các ngón tay cứ bấu mãi vào mép quần. Những cử chỉ lóng ngóng của nó không qua được mắt nhỏ Hạnh.Biết nó có điều gì khó nói, nhỏ Hạnh vội đưa chiếc lồng sáo cho nhỏ em rồi quay sang thằng anh:– Có chuyện gì thế em?Thấy thằng bé ngẩn ngừ, mấy lần mở miệng định nói lại thôi, nhỏ Hạnh dịu giọng trấn an:– Có gì khó khăn em cứ nói chị nghe đi! Đừng sợ!Thằng bé nuốt nước bọt, nó cố thu hết can đảm:– Em lỡ xài hết tiền rồi!Nhỏ Hạnh gật gù:– Ồ, em đừng lo! Em cần bao nhiêu tụi này sẽ tìm cách quyên góp giúp đỡ em!– Không phải ạ! Thằng bé lật đật thanh minh – Không phải em muốn… xin tiền!Nhỏ Hạnh thoáng ngẩn người:– Em vừa bảo là em xài hết tiền kia mà!Thằng bé gãi đầu, khổ sở:– Hết tiền là hết tiền kia kìa! Tiền một trăm ngàn hôm trước em bán con sáo ấy! Em đã lấy tiền đó mua thuốc hết rồi! Vì vậy bây giờ… bây giờ…Nói đến đây, thằng bé lại ngắc ngứ. Nhưng nhỏ Hạnh không cần nghe hết. Nó dịu dàng đặt tay lên vai thằng bé, mỉm cười nói:– Con sáo này là chị đem tặng cho nhỏ em của em! Chứ có phải chị bắt em chuộc lại đâu mà tiền với nong!Câu nói của Hạnh làm thằng bé lặng người, không nói được một lời. Chỉ có đôi mắt nó bỗng dưng ươn ướt.Nhỏ em không nhìn thấy vẻ mặt xúc động của thằng anh. Trên chiếc chõng tre ọp ẹp, nó đang hồn nhiên và vui vẻ đùa giỡn với con sáo:– Út Cưng! Út Cưng! Gọi tê