
t! – Giọng Văn Châu bắt đầu phân vân – Nhưng tôi nghĩ chị Thắm là người trực tiếp lo cơm nước cho ông, hẳn chị phải biết rõ!Nhỏ Hạnh bất giác cảm thấy hoang mang. Sự thật Văn Châu vừa nêu khiến nó đâm nghi ngờ chính sự nghi ngờ vừa nhen nhóm trong lòng mình. Ừ nhỉ, Văn Châu ở nhà riêng, có lẽ nó không biết rõ thực hư chuyện ăn uống của ông. Nhưng chị Thắm không thể không biết. Chị lo cơm nước cho ông hằng ngày, ông ăn bao nhiêu uống bao nhiêu lẽ nào chị lại không hay! Nhưng nếu vậy, chẳng lẽ ông ăn lại khỏe đến thế? Thật là khó tin! Nhất là chuyện ông ăn mỗi bữa bốn, năm chén cơm chỉ mới đột ngột xảy ra gần đây thôi! Hơn nữa, nếu ăn khỏe như thế, hẳn ông phải hồng hào mập mạp, đằng này nom ông vẫn gần gò như ngày nào, chẳng một chút xíu thay đôi!Càng nghĩ nhỏ Hạnh càng thấy mọi chuyện rối tung.– Thôi, bọn này về! – Cuối cùng, nó đành nói lời từ biệt! – Nhưng bạn cũng nên hỏi lại chị Thắm xem!– Được rồi! Tôi sẽ hỏi!Văn Châu gật đầu đáp, mặc dù cho đến giờ phút này nó vẫn không hiểu tại sao nhỏ Hạnh lại quan tâm đến chuyện ăn uống của ông nó một cách đặc biệt như vậy.Bọn trẻ vừa ngoặt quanh góc đường, Quý ròm đã quay sang nhỏ Hạnh trách cứ ngay:– Hạnh làm trò gì vậy?– Hạnh chỉ muốn tìm hiểu sự thật! – Nhỏ Hạnh thản nhiên.Quý ròm cằn nhằn:– Chính miệng ông đã nói như vậy, còn tìm hiểu tới tìm hiểu lui gì nữa! Hỏi như vậy có khác nào bảo ông nói dối!Nhỏ Hạnh chớp mắt:– Chẳng lẽ Quý không thấy gì lạ trong chuyện này sao?– Tôi chẳng thấy gì lạ cả! – Quý ròm rùn vai – Tụi mình chỉ sợ ông uống “thuốc bảy màu”, nay biết ông không uống, vậy là chẳng có gì đáng lo!– Nhưng nếu không uống “thuốc bảy màu” thì ông không thể thình lình ăn khỏe như thế được! – Nhỏ Hạnh vẫn bướng bỉnh.– Trời ơi là trời! – Quý ròm vò đầu bứt tai – Thế Hạnh định tìm kiếm điều gì trong chuyện này thế? Một “vụ án” chăng?– Hạnh nghĩ thực ra ông không ăn nhiều như ông nói!– Rõ ràng Hạnh nhiễm phải cái máu “hình sự” của thằng Mạnh con cô Tư rồi! – Quý ròm đưa hai tay lên trời – Nếu ông ăn ít thì ông bảo ông ăn ít, việc gì ông phải hét lên bốn, năm chén! Rõ ngớ ngẩn!– Chẳng ngớ ngẩn tí nào cả! – Nhỏ Hạnh bình tĩnh đẩy gọng kính trên sống mũi – Nhất định là có điều gì bí ẩn đằng sau vụ này!Trước thái độ khăng khăng của nhỏ Hạnh, Quý ròm chỉ biết thở dài. Nó nói, giọng giận dỗi:– Hạnh muốn làm gì tuỳ Hạnh! Nhưng nhớ đừng kéo tôi vào câu chuyện tưởng tượng này đấy!Nhỏ Hạnh mỉm cười:– Không có Quý, lấy ai đán văng dao địch thủ?Quý ròm nghiến răng ken két:– Tôi không giỡn à nghen!Tuy Quý ròm tuyên bố nhất định không dính dáng gì vào “câu chuyện tưởng tượng” của nhỏ Hạnh, cuối cùng nó vẫn bị nhỏ Hạnh lôi vào cuộc lúc nào không hay.Chả là ngay chiều hôm sau, Văn Châu đã vội vã đến tìm nhỏ Hạnh.– Bạn đến chơi với con sáo hả? – Nhác thấy Văn Châu xuất hiện ngoài cửa lưới, nhỏ Hạnh mững rỡ chạy ùa ra, vồn vã hỏi.– Không! – Văn Châu lắc đầu, giọng căng thẳng – Tôi đến đây vì chuyện của ông!– Chuyện của ông? – Nhỏ Hạnh bất giác buột miệng hỏi lại, nó nghe rõ tim mình đang đập rộn lên.– Ừ! – Văn Châu gật đầu – Ngay tối hôm qua tôi đã hỏi chuyện chị Thắm!Nhỏ Hạnh nín thở:– Chị Thắm bảo sao?– Chị bảo chị cũng chả nhìn thấy ông ăn một lúc bốn, năm chém cơm bao giờ cả! Chị chỉ nghe ông nói vậy thôi!– Nếu vậy quả là khó hiểu! – Nhỏ Hạnh nhíu mày – Chị Thắm là người gần gũi chăm sóc ông, chả lẽ lúc ông ăn cơm, chị lại không có mặt ở đó?– Tất nhiên chị Thắm cùng ngồi ăn với ông! – Văn Châu vội vã giải thích – Nhưng trong bữa cơm, ông vẫn chỉ ăn hai chén như thường lệ. Phần cơm và thức ăn còn lại, ông để dành. Ông bảo ông sẽ ăn sau!Nhỏ Hạnh không giấu được thắc mắc:– Thế phần cơm đó ông ăn vào lúc nào?– Điều đó thì chả ai biết rõ! – Văn Châu nhún vai – Ngay cả chị Thắm cũng không nhìn thấy! Nhưng bao giờ sáng hôm sau, cơm và thức ăn đựng trong tô cũng đều hết nhẵn!Nhỏ Hạnh liếm môi:– Thế chị Thắm không nghi ngờ gì à?– Không! Chị cho rằng ông đã ăn phần cơm đó vào ban đêm! Nửa khuya đói bụng đâu phải là chuyện lạ!Tới đây, nhỏ Hạnh không hỏi thêm gì nữa. Môi cắn chặt, nó đưa tay vỗ vỗ trán theo thói quen.Văn Châu giương cặp mắt thao láo lên nhìn bạn:– Chẳng lẽ bạn ngờ vực gì trong chuyện này à?– Không hiểu sao Hạnh cảm thấy có điều gì đó khác thường!Nhỏ Hạnh trả lời lấp lửng, có vẻ nó cũng không chắc chắn lắm về những phỏng đoán trong đầu mình.– Thế bây giờ sao? – Văn Châu nheo mắt hỏi.– Sao là sao?– Vào nhà chứ? – Văn Châu mỉm cười – Chẳng lẽ tụi mình đứng hoài ở đây?Nghe Văn Châu trêu, nhỏ Hạnh mới giật mình nhận ra từ lúc mở cửa, hai đứa vẫn đứng trò chuyện ngay trước hiên. Nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì muốn mời bạn vào nhà. Nó rủ:– Tụi mình qua nhà Quý chơi đi!– Chi vậy?– Kể cho Quý nghe chuyện vừa rồi! Biết đâu Quý chẳng nghĩ ra một manh mối nào đó!Văn Châu lộ vẻ ngần ngừ. Một lát, nó nói:– Thôi, bạn đi một mình đi! Tôi phải về!Nhỏ Hạnh băn khoăn:– Thế bao giờ tụi này có thể gặp lại bạn?– Khi nào cần gặp tôi bạn cứ đến vào khoảng sáu, bảy giờ tối. Giờ đó, ba mẹ tôi không đi ra khỏi nhà. Nếu không gặp tôi, bạn nhờ chị Thắm đi gọi.Chia tay Văn Châu, nhỏ Hạnh đi thẳng tới nhà