XtGem Forum catalog
Kim chủ bị lừa rồi

Kim chủ bị lừa rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324302

Bình chọn: 8.5.00/10/430 lượt.

nạn, rơi xuống còn không bằng cả cung nhân.” Chu Hàm Lộc vốn bất bình chuyện đồng nghiệp bất đồng mệnh, giờ thấy quý nhân gặp nạn thì không thể không sung sướng, tranh thủ bỏ đá xuống giếng. Giờ lại thấy nàng thành khẩn, nói chung cũng cảm thấy thương hại: “Có chuyện thì nói mau, không có việc gì thì nô tài không rảnh ở đây đợi.”

Ân Trục Ly vỗ vai hắn cười, khua vòng tay nhoằng cái trước mặt hắn: “Chu công công, ngài làm việc cho hoàng gia, đơn giản cũng là vì…vật bằng vàng trắng này. Nói về giàu có, Đại Huỳnh này, ai giàu có nhất?”

Chu Hàm Lộc chợt nhớ ra: người này dù không còn hậu vị nữa thì vẫn là Đại đương gia của thành Phú Quý. Nghĩ được như thế, hắn thay đổi thái độ ngay lập tức: “Nương nương, ngài có chuyện gì sai phái tiểu nhân?”

Ân Trục Ly đưa vòng tay cho hắn, cười cười: “Chu công công, giờ lục soát bạc trên người Ân mỗ cũng không được mấy lượng, có điều vạn lượng bạc với Ân gia mà nói thì chỉ như cái móng tay. Đương nhiên chuyện này cũng chưa vội nói, công công à, tại hạ là người không thịt không vui, chén cháo này, người xem…”

Chu Hàm Lộc xem xét vòng tay – Ân Trục Ly vẫn đang đeo trên cổ tay, không tiện nhìn. Hắn vui vẻ ra mặt, lập tức nói: “Nô tài lập tức tìm cái gì để Hoàng hậu cho vào mồm.”

Thấy hắn chạy xa rồi, Ân Trục Ly so vai rồi quay về phòng. Đi chưa được mấy bước nàng nghe tiếng người gọi mình: “Ân Đại đương gia! Ân Đại đương gia!”

Ân Trục Ly quay đầu thấy một người con trai, nhìn chỉ khoảng 13 14 tuổi, vô cùng xinh xắn. Nàng thấy hơi tò mò. Đứa bé kia lại dựa vào tường, liên tục phất tay với nàng. Nàng định qua thì đứa bé vươn tay, đưa cho hai gói giấy dầu: “Đại đương gia, cho ngươi.”

Ân Trục Ly cầm thì thấy một gói là thịt bò băm nhỏ nấu chín, gói còn lại là mứt trái cây khô. Nàng cực kỳ nghi ngờ, không biết ăn được không? Nàng ngẩng đầu thì thấy đứa bé kia cười vô cùng ngây thơ: “Ngài đừng nghĩ, ngài không biết ta.”

Ân Trục Ly chợt thấy hứng thú: “Vậy sao lại tặng ta?”

Ánh mắt đứa bé chợt trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Ngài có nhớ năm kia, ngài và Phỉ đại chưởng quỹ ở Hà Nam đánh nhau vì chuyện giá lương thực không?

Ân Trục Ly suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng cười lắc đầu. Phỉ Quan Sơn không phải đồ bỏ đi, tranh thủ tích trữ đẩy giá lương thực vào dịp thiên tai. Còn tổ huấn của Ân gia lại bảo rằng vào năm có thiên tai, thức ăn món quý của lạ đều có thể nâng giá nhưng củi dạo dầu muối không được phép tăng mạnh; nhỡ trời rét lạnh: có thể tăng giá tơ lụa nhưng không được đay sợi than củi; nhỡ là bệnh dịch: nhân sâm sừng hươu có thể tăng nhưng thuốc thang thì phải giảm giá. Nói chung là có thể kiếm tiền từ người giàu có nhưng không được phép chơi đùa với đời sống của dân nghèo.

Tổ tông của Ân gia nói rằng nếu con làm tốt hai điều này, con có thể tung hoành trên thương trường.

Có điều chuyện năm kia thì Ân Trục Ly không nhớ được. Mấy năm nay làm chuyện chọc pháp bao nhiêu lần, Ân gia bất hòa với Phỉ gia bao nhiêu lần? Nàng sao nhớ được.

Đứa bé cười như ánh mặt trời tỏa sáng: “Nương nói nếu không có Ân gia, nhiều người ở Đại Huỳnh sẽ bị đói chết. Đại đương gia, mẹ ta bảo ngài không phải gian phi.”

Ân Trục Ly cầm hai gói thịt và mứt, ra vẻ chẳng có gì: “Ngươi tên gì?”

Đứa bé cười lộ hàm răng trắng: “Ta là Triêu Hỉ.”

Ân Trục Ly hươ hai gói giấy trước mặt hắn: “Cảm ơn, Triêu Hỉ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm qua viết 9000 chữ… Mau khen tui đi >_<

1.Đây là bài thơ “Trường Tương Tư 1” của Lý Bạch. Mình tìm trên trang thivien.net. Các bạn có thể tìm cả bài 2 trên đó J Chỉ đọc bài thơ thôi cũng thấy tim mình rung động :”>

Thơ:

Trường tương tư,

Tại Trường An.

Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,

Vi sương thê thê điệm sắc hàn.

Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt,

Quyển duy vọng nguyệt không trường thán.

Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,

Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,

Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.

Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,

Mộng hồn bất đáo quan san nan.

Trường tương tư,

Tồi tâm can.

Dịch nghĩa:

Nhớ nhau hoài,

Ở Trường An.

Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,

Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.

Đèn lẻ loi không sáng nỗi nhớ càng nung nấu,

Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.

Người đẹp như hoa hiện lên sau sắc mây,

Trên có giải xanh trời cao thăm thẳm,

Dước có nước xanh sóng nhẹ đưa.

Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,

Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.

Nhớ nhau hoài,

Đứt ruột gan.

Dịch thơ:

Nhớ nhau mãi, ở Trường An

“Trường Tương tư khúc” tiếng đàn đêm thu

Dế ngâm giếng ngọc bên bờ

Ðêm khuya lướt thướt sương mờ thê lương

Chiếu đơn lạnh lẽo đêm trường

Ðèn khuya cô ảnh chập chờn bóng ai

Nhớ thương dạ những ai hoài

Trăng soi rèm cuốn lại ngồi thở than

Mặt hoa xa cách mây ngàn

Trời xanh xanh thẳm mấy tầng trời cao

Nước trong gợn sóng lao xao

Ðường xa trời rộng làm sao mộng hồn

Bay về tìm gặp người thương

Làm sao về đến bên nàng đêm nay?

Quan san muôn dặm đường dài

Trường tương tư dạ ai hoài canh thâu

2. Câu gốc là “Phong vũ dục lai, sơn phong mãn lâu”, “风雨欲来, 山风满楼” nghĩa là “Mưa gió sắp tới, gió núi thổi khắp lầu.” Nhưng mình goog