
ết nói: “Sư phụ có muốn uống không? Hôm nay không mang nhiều lắm, uống một chút thôi, đừng ham rượu.”
Nói xong, nàng đổ một ít rượu ra đất, tế tuyết đọng.
Cũng không biết bao lâu sau, tuyết trên bia tan ướt sũng áo. Nàng ỷ say chẳng sợ lạnh, khép hờ mắt lim dim. Đột nhiên có tiếng bước chân khiến mấy con chim giật mình. Ân Trục Ly nấp sau bia đá, một tay ôm vò rượu, một tay ôm Hoàng Tuyền Dẫn, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Tuyết đọng xốp, tàn băng vỡ vụn. Người nọ dường như cũng vỗ tấm bia, xác định chủ nhân ngôi mộ. Ân Trục Ly thấy ngộ – thì ra không chỉ có mình là đồ đệ bất hiếu.
Một lát sau, có tiếng bước chân lại gần. Ân Trục Ly thấy đau đầu. Điều làm nàng nhức đầu hơn chính là người sau lên tiếng: “Vương thượng, vó ngựa, bước chân đều rất mới. Cần thần phái người vào lục soát không?”
“Không cần làm phiền tổ tiên. Lui ra hết đi.”
Ân Trục Ly vốn rất quen thuộc với giọng nói lạnh lùng như băng tuyết này. Không ngờ Thẩm Đình Giao lại đến đây. Nàng vẫn dựa lên tấm bia đá. Thẩm Đình Giao vỗ từng khối bia. Nói về việc ngụy trang, hắn kiên nhẫn và cẩn thận hơn Ân Trục Ly nhiều lắm. Hắn kiên nhẫn sờ từng tấm bia, xác định đợi Ân Trục Ly đi ra cần nửa canh giờ.
Ân Trục Ly lẳng lặng nhìn hắn dịch chuyển càng lúc càng gần. Cái áo khoác chồn tía kia – con chồn là nàng săn, trang phục là bút tích của Vân Thiên. Khi đó hắn nhu thuận đáng yêu, khi ôm vào lòng y hệt con mèo. Bây giờ hắn lộ nguyên hình, nàng cũng không thấy buồn hay giận gì – mọi người đều diễn trò vì những mục đích khác nhau.
Không ai cao thượng hơn ai, không ai đê tiện hơn ai. Nàng giận hắn làm gì?
Nàng thật sự khâm phục sức chịu đựng của hắn. Hơn mười năm, Thẩm Đình Giao chấp nhận bị nàng sai phái, còn nàng thì chẳng biết gì hết. Một người tỏ ra yếu thế là bình thường, nhưng một người có thể tỏ ra yếu thế đến mười năm thì cũng hơi biến thái.
Thẩm Đình Giao xoa bia một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra tấm bia nàng dựa vào. Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Ân Trục Ly!”
Ân Trục Ly quyết định giả ngu, lập tức cầm vò rượu đi ra: “Trời lạnh thế này mà bệ hạ cũng tới rồi. Đến đây, uống một ngụm.”
Thẩm Đình Giao không tiếp rượu. Có quá nhiều chuyện, hắn không biết hỏi cái gì trước, đảnh nói: “Đây là mộ Đường Hiến, tự Mục Chi, nàng dựa vào làm gì?”
Ân Trục Ly thở dài: “Nhiều quá, ta không biết sư phụ ở đâu.”
Thẩm Đình Giao ngồi xổm xuống, giờ mới phát hiện ra nàng chỉ mặc bộ áo kép gấm Vân Nam, cả người ướt sũng. Hắn bực mình, cả đầu lẫn tim như bị kim đâm: “Chết tiệt, mặc thế này mà dám ra đường!”
Ân Trục Ly ngẩng đầu nhìn hắn. Lớp tuyết đọng khúc xạ ánh sáng mờ mờ, ma mị. Thẩm Đình Giao khoác áo khoác lông chồn lên vai nàng. Ân Trục Ly lắc đầu. Nàng đã uống hơn nửa vò, hơi choáng váng: “Trời lạnh lắm, ngươi không chịu được đâu.”
Thẩm Đình Giao kệ nàng, cúi xuống vỗ về tấm bia đá.
Ân Trục Ly không muốn đứng dậy, vẫn cứ tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm rượu một. Bình thường hắn vốn ốm yếu, giờ lại mặc kệ gió thổi. Nàng nằm trên đất một lát; đêm không trăng không sao, gió lạnh thấu xương, người con gái thân thể lạnh buốt.
Không lâu sau, Thẩm Đình Giao ôm nàng, đi về phía bên trái một lúc, đến trước một tòa thạch mộ. Hắn cũng không khách khí, kéo áo choàng khoác chung với nàng. Hai người ngồi dưới tấm bia đá tránh tuyết.
Ân Trục Ly quẹt ngón cái lên mặt bia, nhìn thấy hai chữ quen thuộc, ngẫm nghĩ mà chịu không nổi. Nàng nghĩ đến rất nhiều tuyệt bút bi tráng hoặc thê lương, thậm chí cả “Bài điếu cúng tổ tiên đã bị lãng quên” với câu thơ tám cây gậy tre cũng nghĩ đến. Nàng tự an ủi rằng ai rồi cũng phải chết, buồn mà làm gì.
Nàng nghiêng đầu, áp má lên tấm bia đá lạnh như băng, người kia cười như trăng trong trong ký ức: “Đừng tựa vào đây, cảm lạnh đấy.”
Bỗng nhiên, nàng hiểu được sự tuyệt vọng của hắn. Chắc chắn năm sau, nàng sẽ không còn nhớ rõ gương mặt hắn, quên dần đi đôi mắt hắn, không nhớ được giọng nói hắn, quên rằng hắn đã từng dùng ngón tay vuốt ve hai má mình.
Nàng suy nghĩ đến thất thần. Bất chợt giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Thẩm Đình Giao vang lên bên tai: “Muốn thương tâm thì thương tâm cho đã đi, hôm nay nàng thả Thẩm Đình Diêu, ngày mai ta chỉ có thể thiêu sống nàng.”
Gió tuyết làm phai nhạt ân oán. Ân Trục Ly ngà ngà say, nghe thấy thế thì vươn tay sờ soạng bên dưới hắn, thầm thì: “Hiếp sống vẫn hơn bị giết rồi hiếp.”
…
Thẩm Đình Giao xốc nàng lên, giận điên người: “Ngươi nghĩ trẫm không dám làm gì ngươi thật à?”
Ân Trục Ly thấy hắn giận thật cũng vẫn bình tĩnh hét lại: “Bệ hạ đã có ngôi cửu ngũ, Đại Huỳnh giờ là của ngài, có ai ngài không làm gì được?”
Thẩm Đình Giao hừ lạnh, nói nhạt nhẽo nhưng lại lạnh lùng đến thấu xương: “Đây là lần cuối, Ân Trục Ly… Nếu có lần sau,” – hắn ghé sát vào tai nàng, thản nhiên – “Trẫm sẽ sai người đào hắn lên, cho ngươi nhìn bộ dạng của hắn. Ngươi có tưởng tượng được giờ Đường Ẩn ra sao không? Thi thể chia lìa, cốt nhục hư thối, nước từ xác chết rỉ ra, giòi bọ lúc nhúc…”
Hắn bình thản, thốt lên từng chữ từng chữ khoét sâu vào tim người. Ân Trục Ly đưa tay nắm cây sáo nhỏ bên hông.