
g Nhi. . . . . .”
“Vương gia!” Cách đó không xa, Thiệu Tần mang theo Liên Vân và Tiểu Đông chạy tới. Lúc nhìn thấy chỉ có một mình Hàn Hạo Thần với sắc mặt hoảng hốt đứng ở đó, thì Liên Vân nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Sao lại không thấy Vương phi đâu cả?”
“Mau! Thiệu Tần, mau phái người tìm kiếm xung quanh!” Tiếng nói vừa ngừng, Hàn Hạo Thần lập tức hoảng hốt lo sợ tự mình chạy đi tìm người.
Nàng nhất định là đã tức giận trốn đi rồi! Nàng nhất định sẽ không có chuyện gì, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Mộng Nhi, đừng làm ta sợ, nàng nhất định không được có chuyện gì!
Hắn cảm thấy toàn thân đều căng thẳng khẩn trương, trên trán đã toát mồ hôi lấm tấm chằng chịt, cả trái tim đều đang run rẩy, dự cảm chẳng lành càng ngày càng mãnh liệt, giống như xông thẳng từ đáy lòng lên đại não.
Hắn càng không ngừng gọi, càng không ngừng tìm, nhưng một câu trả lời cũng không có, khiến cho toàn bộ cơ thể hắn đều giống như bị giội một chậu nước đá xuống.
“Hạo Thần. . . . . .”
Bên trong xe ngựa, Lạc Tử Mộng đang hôn mê bị Hô Diên Phong ôm vào trong ngực, trong miệng nàng không ngừng tự lẩm bẩm. Nàng giống như nghe được tiếng hắn đang gọi nàng, hắn đang tìm nàng, nhưng nàng muốn đưa tay bắt lấy, thì lại không thể nào bắt được. Hắn cứ như vậy từ từ mơ hồ, dần dần từ từ mất hẳn trong tầm mắt của nàng.
Một câu nỉ non của nàng, khiến cho Hô Diên Phong đang ôm nàng bỗng cứng người.
Hô Diên Sơn cau mày chăm chú nhìn về phía hắn tức giận nói: “Đại ca, lấy thân phận của huynh, còn thiếu nữ nhân sao? Sao lại cố tình thích nàng ta chứ? Huynh nhìn nàng ta đi, nói quên là lập tức quên huynh luôn.”
Trước kia Hô Diên Sơn cũng không ghét Lạc Tử Mộng, chỉ bởi vì Hô Diên Phong luôn đặt trọng tâm ở trên người nàng, nên mới khiến cho hắn có chút không vui. Trước lúc Hô Diên Phong mười tuổi, Lạc Tử Mộng sáu tuổi vẫn còn chưa xuất hiện, Hô Diên Sơn luôn lớn lên ở dưới cánh chim của Hô Diên Phong, nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng xuất hiện, Hô Diên Phong bắt đầu quan tâm nàng nhiều hơn. Mặc dù thân là nam nhân không nên so đo nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ lại rất tốt, cho nên khó tránh khỏi sẽ ghen ghét.
Hô Diên Phong nhíu chặt lông mày không nói, đồng thời cũng ôm nàng càng chặt hơn.
“Nếu như nàng ta vĩnh viễn cũng không nhớ nổi huynh thì làm sao?” Hô Diên Sơn thở dài, biết là mình không khuyên được huynh ấy, nhưng hắn nhất định phải nhắc nhở.
Hô Diên Phong trầm tư nửa khắc, hắn vỗ nhẹ Lạc Tử Mộng đang hôn mê rồi nói: “Ít nhất. . . . . . Nàng ấy vẫn còn ở bên cạnh ta.”
“Nhưng. . . . . .” Hô Diên Sơn muốn nói lại thôi, hắn nắm chặt quyền đè nén cơn tức, hít một hơi thật sâu rồi mới lại quay đầu nói tiếp: “Đệ thật sự không hiểu đại ca đang nghĩ gì, đệ đã nói với huynh rồi, trong lúc nàng ta đang bị trúng cổ, trí nhớ lúc trước của nàng ta sẽ biến mất, nhưng cũng sẽ không thể mang thai, cho nên cho dù huynh có cưới nàng ta, nàng ta cũng không thể sinh cho huynh nhất nam bán nữ, người như vậy huynh còn cần làm gì chứ?”
“Đệ không hiểu đâu!” Hắn nói ba chữ thật đơn giản nhưng lại chứa đầy thâm tình của hắn dành cho nàng.
“Đệ không hiểu, cũng không muốn hiểu, huynh vì nàng ta cũng đã gần giống như người điên rồi.” Một kẻ điên vì tình.
Không có một hoàng tử nào sẽ vì một nữ nhân mà nguyện ý không động vào những nữ nhân khác, cũng không có một hoàng tử nào sẽ vì một nữ nhân thất hồn lạc phách tìm người khắp nơi, lại càng không có một hoàng tử nào sẽ cố nén nhìn nữ nhân mình yêu tựa vào ngực một nam nhân khác, chỉ vì muốn đợi thời cơ đoạt nàng lại.
Hô Diên Sơn vẫn luôn cho rằng, đại ca mình và Hàn Hạo Thần đều là kẻ điên. Nữ nhân chỗ nào không có, cần gì phải treo cổ trên một thân cây.
Ở nước Ngân Nguyệt, trong tẩm điện của Hô Diên Phong, các cung nữ bận rộn ra ra vào vào mang từng món ăn vào phòng, cho đến khi toàn bộ các món ăn đều đã xếp đầy bàn, một cung nữ đi tới trước mặt Hô Diên Phong cung kính cúi người vái chào rồi nói: “Đại hoàng tử, có thể dùng thiện rồi.”
“Ừm! Các ngươi đều đi ra ngoài đi, không cho phép bất kỳ ai vào đây.”
“Vâng!” Sau khi các cung nữ rời khỏi thì lập tức đóng cửa lại.
Hắn ngồi ở mép giường nhìn Lạc Tử Mộng vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Hiện tại, hắn một khắc cũng không thể rời đi, hắn muốn để cho nàng tỉnh lại sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên, như vậy trong lòng của nàng mới có thể chỉ có một mình hắn. Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn cố gắng, nàng nhất định sẽ từ từ nhớ lại tình cảm nhiều năm qua của bọn họ, nhất định sẽ như vậy!
Sắc trời dần dần tối hẳn, thức ăn trên bàn đã nguội, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trên trán lại toát ra mồ hôi lấm tấm chằng chịt. Hắn biết, đó là dấu hiệu nàng sắp quên hết toàn bộ trí nhớ, hắn lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, động tác ấy thật cẩn thận, vừa sợ đánh thức nàng, nhưng lại vừa sợ nàng sẽ không tỉnh lại.
“Ưm. . . . . .” Lúc Hô Diên Phong thu tay lại thì trong miệng Lạc Tử Mộng đột nhiên nỉ non một tiếng.
“Mộng Nhi. . . . . . Có phải là nàng đã tỉnh lại rồi không?” Hắn cúi người xuống tỉ mỉ quan sát nàng,