
bọn nhà giàu. Thành ra, ông Jun — nhân viên bảo vệ trụ cột của khu B The Stars— ngày nào cũng phải chịu đựng lũ cậu ấm cô chiều vờn đuổi nhau trong sảnh chính mà không dám hó hé một câu xua đuổi. Biết sao được, cái phận tôi tớ nó là thế.
Nên khi nhác thấy bóng cậu bé tóc nâu, khuôn mặt xinh xắn theo kiểu thần tượng mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn, áo quần thoạt nhìn là biết lương cả năm của ông cũng không mua nổi; ông Jun bắt đầu thấy chán chường ghê nơi.
“Cháu muốn lên lầu 13, nhà củaPark Chanyeol.”
Ông Jun thở dài trong bụng. Lại là một người khác. Cái cậu thiếu gia nhà Park này quả thật là nam châm , mà là thanh nam châm hạng nặng nữa chứ. Cứ mỗi tháng không hiểu thế nào lại có dăm ba người đến tìm cậu ta. Nhưng ông lại thích cậu trẻ này, vì dù cậu ta cả năm không liếc đến ông được ba lần,Park Chanyeol lại chưa bao giờ gây phiền hà ở đây. Lại càng không a dua theo lũ nhà giàu hợm hĩnh để tổ chức party rình rang khiến đội bảo vệ của ông luôn khổ sở.
“Xin lỗi, cậu bé , nếu cậu không có hẹn thì xin cậu tự gọi cho cậu ấy, hoặc ngồi đấy chờ cậu ấy về,” ông lạnh lùng nói. “Vì cậu Park đã dặn dò bất cứ ai đến cũng không được gọi điện làm phiền cậu ta.”
Những tưởng sẽ bị nguýt dài hay mỉa mai này nọ — kiểu hành xử rất thường thấy của các quý tộc ông ‘có diễm phúc’ được gặp, không ngờ cậu bé tóc nâu này lại tặng cho ông một nụ cười rạng ngời. Ông Jun bỗng có phần chột dạ vì đã không được tử tế với cậu cho lắm.
“Không sao, cháu đã có hẹn trước, giờ chỉ đến đây để báo một tiếng rồi tự cháu sẽ lên.”
Nói rồi, cậu lắc lắc xâu chìa khóa trong tay mình một cách tinh nghịch. Ông Jun tròn mắt, phải chỉnh lại mắt kính vài lần.
Đấy quả thật là thẻ chìa khóa điện tử mới mà đêm qua ông nhận lệnh bất chợt phải đem lên cho cậu Park . Nếu cậu bé này sở hữu nó, và lại còn — lúc này ông mới xấu hổ chú ý — tay xách nách mang túi bịch thực phẩm thế kia, thì chỉ có hai khả năng…
Một là người ở, lên dọn dẹp.
Hai là người yêu — hoặc ‘vợ’.
Xét ra cả hai đều chẳng có khả năng chút nào. Ông lắc đầu, nhìn sang cậu bé. “Tôi không thể tự tiện cho cậu lên như thế được. Dù gì tầng 13 cũng là tầng VIP, nếu có chuyện xảy ra…”
“Vậy thì chú cho cháu đăng ký là xong, cháu có thể để lại chứng minh thư.”
“Nhưng…” trông thấy vẻ mong đợi đến tội nghiệp của đứa trẻ này, cuối cùng ông cũng chịu thua, ngồi phịch xuống ghế và đặt tay lên bàn phím. “Thôi được, tên, họ, số CMND, điện thoại…”
Cậu bé đọc một lèo, ngón tay ông thoan thoắt. Đến cuối cùng, theo bản tính đa nghi lại tò mò của mình, ông Jun đánh bạo hỏi thêm một câu nữa.
“Cậu là gì của cậu Park ?”
Cậu mở miệng toan nói điều gì đó, song khựng lại vài giây và mỉm cười. Lời nói tiếp theo suýt làm ông nhồi máu cơ tim.
“Cháu là kẻ cướp bạn trai của bạn gái anh ấy.”
(Tim cháu cũng nhồi huống chi là chú =.=)
Não ông còn chưa kịp phân tích câu nói ấy, một loạt tiếng huýt sáo đã tràn vào đại sảnh. Ra là lũ công tử ‘con vua cháu chúa’ vừa chơi tennis về, nhác thấy một bộ đồ hiệu và khuôn mặt xinh xắn là máu háo sắc lại nổi lên.
“Hey,cậu bé xinh đẹp! Đi đâu thế? Hay ra chơi cùng mấy anh nào!”
“Người đâu lại cute đến thế! Mà chắc không hiểu tiếng Hàn đâu nhỉ? Are you Japanese, sweetheart?”
“Bọn anh sắp có party đây, có hứng thú đi cùng không, người đẹp áo xanh?”
“Người đâu mới gặp mà khiến lòng anh xuyến xao…”
…
Trước sự ngạc nhiên tột cùng của ông, cậu bé không xấu hổ thì thôi, lại còn quay lại cười cùng bọn ‘sói đói’. Nhưng để ý kỹ, hình như cậu chỉ cười cùng một người trong bọn họ.
“Chào anh Jong In!”
Kim Jong In, Chủ tịch của tập đoàn thời trang. Kaist, thoạt trông thấy cậu bé có vẻ sửng sốt, song nhanh chóng ‘đóng băng’ biểu cảm.
Ra là người quen. Nhưng có vẻ như cậu trẻ họ Kim này không quan tâm gì đến cậu hai họ Byun. Cậu ta không nói không rằng lướt ngang qua cậu, đám công tử đi theo kẻ thì nán lại trêu chọc, kẻ lại thụi chỏ đòi giới thiệu.
Dường như sự lạnh lùng của Kim Jong In chẳng hề làm cậu bé tóc nâu buồn bực, vì nụ cười trên môi cậu vẫn ngời sáng. Cứ như không có điều gì có thể dập tắt nó được vậy.
Cậu gật đầu chào ông Jun, đoạn không làm ngơ cũng không bắt chuyện, chỉ nhoẻn cười cùng đám công tử bay bướm rồi tiến thẳng về phía thang máy. Khi ngang qua Kim Jong In thì bị một bàn tay níu lại.
“Cậu đến đây làm gì?”
Vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu quay lại tuyên bố một hơi, không một chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Em đeo đuổi người ta nên mới đến đây.”
Chút ngỡ ngàng thoáng qua vẻ mặt cậu Kim, rồi đến bối rối, cuối cùng là má hơi ửng đỏ.
“‘Người ta’?” Kim Jong In nhẹ nhàng hỏi, giọng có phần mòn mỏi, cứ như cậu ta mong chờ người ấy là mình vậy…
DING!
Thang máy mở ra, cậu bé vội vã len vào, cậu Kim toan theo sau nhưng lại bị ông Jun chặn lại.
“Xin lỗi, cậu Kim. Tầng cậu ấy lên là tầng VIP. Không thể tùy tiện để người lạ lên được.”
Cậu thanh niên quắt mắt nhìn ông, rồi lại quay sang nhìn cậu ấy đang loay hoay cùng thẻ khóa điện tử, giọng cậu ta bỗng nhiên đứt đoạn.
Kinh ngạc. Đau đớn.
“Baekhyun à, chuyện này là sao?”
Trước khi thang máy kịp đóng khít, người ta chỉ