The Soda Pop
Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212592

Bình chọn: 9.00/10/1259 lượt.

nhè nhẹ, anh khẽ lắc đầu nhìn nàng đồng mình phản diện của mình mà mỉm cười. Đúng là một phong cách lạ đời! Một phong cách rất… Baekhyun.Song anh vẫn lo.Nếu Chanyeol có thể hiểu được Baekhyun đến vậy, chỉ dùng một từ ‘sợ’ để diễn đạt hết những hành động tâm tình của cậu — ngược lại, Baekhyun khi nghe chỉ một từ đó, lại có thể hiểu được nó bao hàm những gì; vậy thì sao việc đơn giản như Baekhyun yêu anh ta, vốn ai cũng có thể nhìn ra được, Chanyeol và Baekhyun đều không thể đoán ra?Có lẽ họ không lớn lên cùng tình yêu…Hai con người này… tại sao vừa giống nhau đến đáng sợ, lại vừa có thể khác nhau đến não lòng như thế?Sehun thật tình không thể hiểu nỗi.Như thế này… càng không thể để việc Baekhyun yêu Chanyeol được biết bởi cả hai người họ — Sehun thầm nghĩ — Nếu Baekhyun nhận thức được, thì Chanyeol sẽ nhanh chóng rõ ràng. Và nếu con ác ma này biết, lại sẽ còn hành hạ Baekhyun đến dường nào đây?Anh nhất định không thể để họ biết.Nghĩ thế, Sehun từ giã Baekhyun rồi quay chân trở về lớp học vừa rồi, nơi có hơn 30 nhân chứng tận tai nghe thấy lời thổ lộ ‘vô tình’ của Hồ Ly Phản Diện.(Chết vịt chưa ^^ có 30 người lận, hông lẽ ‘thủ tiêu’ hết hả ông tướng ^^” )* * *Cũng trong góc khuất hành lang đó, giờ chỉ còn một người lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của người con trai, xung quanh toát ra sự cô độc đến ảo não. Trên gương mặt hoàn hảo — lần đầu tiên trong nhiều năm — để lộ một sự khắc khoải đến chạnh lòng khi anh khẽ lẩm bẩm vài từ…“Nếu dính chặt vào tôi, thì bọn họ đã không thể làm gì được em…” CHƯƠNG 12: HIỆP NỮ ‘ĐỤNG’ HỒ LY“Em không sao, em tự ăn được mà, anh tỉ mỉ quá đấy.”Han Sunhwa mỉm cười hiền từ. Tuy nói thế, nhưng cô không hề đẩy ra khi Chanyeol đút cháo cho mình.Anh vẫn yên lặng như thế, bình đạm như thế, ánh nhìn vẫn ấm áp như thế. Vẫn là Chanyeol ngày nào của Sunhwa , chứ không phải con quái vật điên cuồng của giờ phán quyết hôm đó.Sunhwa không ngờ mình lại có thể vui mừng đến vậy khi anh xuất hiện trước cổng nhà cô lúc chiều. Cô như được trút bỏ gánh nặng ngàn cân, lo lắng về phản ứng của anh sau khi xem cái clip trên mạng đó dường như tan biến. Anh phải yêu cô rất nhiều, mới có thể bỏ qua lỗi lầm tệ hại đến vậy. Khi anh như thế này: lặng thinh, dịu dàng chăm sóc cô; Sunhwa cảm thấy bản thân lại trở về một cô gái hiền lành thiện tâm — một Sunhwa với trái tim bao dung cao cả.Nhưng giờ đây, cô cũng hiểu rằng mình còn có một con người khác, ẩn sâu trong phần đen đúa của trái tim.Sunhwa vừa căm ghét, lại vừa yêu thích con người đó. Căm ghét là vì nó quá xấu xa. Yêu thích bởi vì sự xấu xa đó thật mạnh mẽ.Đủ mạnh để bảo vệ những người cô yêu thương. Và chính bản thân mình.Nhưng hơn bao giờ hết, sự có mặt của Chanyeol lúc này chứng tỏ anh không hề quan tâm về ‘con quỷ’ trong cô. Cô thật lòng tạ ơn Chúa vì điều đó. Vì Park Chanyeol là tất cả của cô, nếu bị Baekhyun cướp đi rồi, thật sâu trong tim cô không có đủ tự tin mình có thể thắng được con người đó.Baekhyun quá nguy hiểm.Sunhwa vẫn còn nhớ cái cách Baekhyun nhìn cô lúc chúc mừng. Nó để lại trong cô một sự ám ảnh day dứt. Khuôn mặt thiên thần đó lại có thể trở nên tà quái như vậy, cô không thể tưởng tượng nỗi hoàn cảnh sống như thế nào đã tạo nên một con người phức tạp đen tối đến thế.Đối vớiBaekhyun, Sunhwa có thể nói bản thân mang bốn phần ghét, ba phần sợ, hai phần ganh tỵ.Và một phần khâm phục — dù cô thật lòng không muốn thừa nhận — cậu ta.Baekhyun có tất cả những gì cô không có!Và chỉ thiếu một thứ duy nhất: lòng lương thiện.Thật ra, cô nghĩ được như thế là nhờ vào sự xuất hiện của Chanyeol, chứ trước đó nếu có hỏi, cô chỉ có thể nói một từ duy nhất: Căm thù.Vậy mới nói, Park Chanyeol chính là thiên sứ của cô (mợ bị khìn ==), người giúp cô giữ vững sự thiện tâm của mình. Chỉ cần anh ở bên cô, cô sẽ mãi mãi là cô của ngày nào. Cô thậm chí có thể hứa sẽ không bao giờ ghen tỵ với một ai nữa, sẽ có thể nuôi dưỡng tấm lòng bao dung của mình như bấy lâu nay vẫn làm…Chỉ cần anh ở bên cô.“Anh thật sự không…không…giận em chuyện đó?” cô nhìn vào anh, mắt ươn ướt, lòng thập thõm đợi chờ sự phán quyết.“Không.”Ngón cái anh mơn nhẹ trên khóe môi cô, gạt đi phần cháo thừa.Cô hạnh phúc chết đi được!Sunhwa nhào đến ôm chầm lấy Chanyeol, nước mắt nhẹ nhõm lăn dài trên má, “Cảm ơn anh…!”Bàn tay thân quen của anh lại luồn vào mái tóc rối bời của cô xoa xoa. Ôi làm sao, làm sao mà phúc phận cô lại to lớn đến thế — được yêu bởi một con người tuyệt vời như anh?! (đó là vì mợ chưa thấy ổng nổi cơn ‘nhảm’ đó mợ =.=)“E hèm,” Sehun tằng hắng. “Ở đây có nhiều người đó nha.”Sunhwa đỏ mặt. Chết thật! Làm sao cô có thể quên họ đang ở trung tâm của hơn mười cặp mắt cơ chứ! Xấu hổ chết được!Cô vội vàng buông anh ra. Mấy nhỏ bạn thân che miệng cười thầm, làm cô càng thêm ngượng ngịu, mặt mày càng đỏ tía.Sunhwa liếc qua anh phụng phịu, giọng dỗi hờn trêu chọc. “Anh thấy chưa? Anh kêu tụi nó đến làm chi chứ?”“Thăm em,” Chanyeol nhẹ nhàng lên tiếng, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô. (Éc, ngửi thấy mùi máu dồi >.<)Nụ hôn trìu mến khiến những người hiện diện sững sờ.