
ngửa đầu, đoạn cúi xuống.“Em đã để hắn chết.”Những con người hiện diện hầu như đều chìm trong sự im lìm đầy rối loạn.“Ý em là…” Sehun gật đầu, mày nhíu lại dữ dội.“Em đã để mặc cho Park Gia Chan Yeol tự sát trước mặt mình mà không hề ngăn cản.”“Em không thể – và sẽ không – ở bên cạnh hắn nữa!” CHƯƠNG 69: CẦM LÊN RỒI LẠI KHÔNG BUÔNG“Em đang nói cái quái quỷ gì đây, Baekhyun?”Trời đột nhiên dậy lên âm thanh rát lòng, nắng trưa cũng chịu thua lùi bước, Oh Sehun vuốt mạnh những giọt mưa phùn bám trên mi mắt, cảm thấy những gì vừa được thốt ra còn có tác động hãi hùng hơn sấm chớp rền vang.“Em nói,Byun Baek Hyun tàn nhẫn đến nỗi, rõ ràng đã dần dần tỉnh táo, nhưng vẫn giả tạo si khờ để đày đọa người mình yêu.”“Em…?”“Sau đó, trơ mắt ra để con người kia cứa dao vào cổ.”Trông thấy biểu hiện hoang mang vương chút nghi kỵ trên mặt gã đàn ông, Baekhyun cười nhẹ, mắt đột ngột trở u ám.“Đúng vậy Sehun. Đứa phản diện mà bấy lâu anh biết vẫn ở đây, không hề vì yêu một người mà cải tà quy chính. Liệu bây giờ, anh có còn mong một kẻ như tôi ở lại bên cạnh người thân của anh không?”“Tôi đã có thể để hận thù làm đơ cảm xúc của mình một lần, làm sao đảm bảo không có lần khác? Nếu có một ngày, sự điên dại trong mình khiến tôi tự tay cầm dao giết chết hắn ta, lúc đó… tôi sẽ phải làm sao đây?”“Tôi không muốn can hệ đến con người đó nữa.”Đấy là những gì cuối cùng người ta nghe thấy từ con người đó, trước khi cậu ta quay người leo lên trực thăng, bỏ lại phía sau muôn vàn gúc thắt khó khăn vô cùng.“Anh để cậu ta cứ đi như vậy sao?”Chen đến gần Sehun hỏi nhỏ, có phần bất nhẫn khi trông thấy vị bác sĩ từ từ leo lên ngồi kế Baekhyun . “Bất kể là cậu ta có lý do gì, không có cậu ta, Da Costa sẽ-”Bàn tay dứt khoát đưa lên cản lại tràng bức xúc,Sehun không hề quay đầu nhìn gã cận vệ. Anh chỉ khẽ lắc đầu, mắt trầm xuống.“Khi mọi việc đã đến hồi không còn khả năng tháo gỡ, cắt phăng đi có lẽ là phương pháp tốt nhất.”Đúng vậy, Sehun tự nhủ. Anh đã nghe qua việc Chanyeol tự sát trước mặt Baekhyun. Lúc đó, dù thâm tâm tin rằng gã đàn ông không ngu ngốc bạc nhược đến nỗi làm ra trò đó, song cũng không tránh khỏi chột dạ khi chính thức trông thấy gương mặt tàn tạ kia. Tuy nhiên, nếu chỉ có thế thôi thì vẫn còn chưa đủ khiến tình trạng đẩy đưa đến nơi không thể cứu vãn. Park Gia Chan Yeol ích kỷ, bất chấp thủ đoạn để đoạt lại một Baekhyun của trước đây, hành động dẫu có hèn hạ, khó thứ tha, song lại không tha hóa như con người này.Cậu ta đã tỉnh táo lại từ sớm, lại chọn cách tiếp tục dày vò đối phương mình vừa yêu vừa hận. Vốn có thể bỏ đi, cậu ta lại không làm, ngày ngày đóng băng mọi biểu cảm, thu mình vào sự ngây ngô giả dối để đối phó với cái gọi là chân tình. Đáng hãi kinh nhất là giây phút trông thấy con người kia đổ máu vì mình, cậu ta lại không hề mảy may ngăn cản.Đây là loại tình yêu gì?Anh nhớ, bản thân đã từng nói với Sunhwa, khi những con người ích kỷ yêu, họ đều không muốn một ai níu giữ mình… Cái họ hướng đến, chỉ duy nhất có tình yêu. Chỉ không biết là, tình yêu đó dành nhiều hơn cho bản thân – hay đối phương.Thở dài. Nếu là đối phương, cả hai người bọn họ đã không ra nông nỗi này.Mắt anh hướng về chiếc trực thăng đang dần dần lẩn mình vào những làn mây và mưa lất phất, miệng bất giác khẽ thì thào.“Cậu ta vẫn luôn luôn là một kẻ phản diện.”Chất giọng trầm khàn buông ra một cách buồn bã, như thể tiếc nuối cho một mối tình mà cả hai người tham gia đều yêu lấy bản thân nhiều hơn tình nhân của họ.Hoặc… là ngược lại chăng?* * *Năm tiếng sau sân bay Inchoen.Phi cơ vẫn cất cánh dẫu giữa trời mưa rơi nặng hạt, lướt trên gió nâng mình lên cao. Vậy mà trong lòng hành khách của nó, lại ngập tràn biết bao nỗi niềm trĩu nặng.Byun Baek Hyun ngồi một mình trong khoang phòng vắng, tay luồn vào tóc ôm lấy đầu mình. Run rẫy. Quay cuồng với đầy rẫy những ký ức đắng cay.“Chuộc tội? Bù đắp? Anh chuộc tội bằng cách tự sát trước mặt tôi? Bù đắp làm chi nếu bằng thứ hành động đồi bại đó?! Tôi nói, Park Gia Chan Yeol là một kẻ khốn! Hắn không chịu nỗi đau lòng khi nhìn thấy tôi ngây ngây dại dại, bèn dùng phương pháp cực đoan để kéo lại ý thức của tôi. Yêu cuồng si? Cho đến cuối cùng, điều hắn yêu không phải là tôi! Mà là sự cuồng si đó. Hắn muốn sở hữu một Baekhyun khỏe mạnh, ngày ngày nở nụ cười giúp hắn an dạ, đêm đêm chung chạ một giường để hưởng toàn lạc thú. Anh tưởng chết trước mặt người yêu thương mình là vĩ đại lắm sao? Nó đồi bại! Nó khốn nạn! Nó bệnh hoạn vô cùng! Còn tôi thì sao? Cảm thấy đau vô cùng, muốn hận một cách vẹn toàn cũng không có cách! Tôi không muốn như thế nữa! Tình yêu cái khỉ gì chứ! Tôi chỉ nên sống vì tôi thôi!”Cậu đã gào thét vào mặt anh như thế, vào cái đêm rời khỏi ngôi biệt thự tối tăm, khi bản thân bất chợt bị vòng tay quen thuộc ôm chầm, giữa không gian u uất của nhà thờ duy nhất trong làng.Anh đã đi theo cậu. Anh đã nhìn, đã đau, đã dằn vặt trong thinh lặng. Đến cuối cùng, nhìn thấy cậu gục xuống khóc lóc trước mặt thập tự giá, mới không kiềm chế nỗi mà lao ra ấp ủ.Trái tim cậu đã run lên như gặp mưa giông, biết bao cả