
ười lần này khổ sở, xót xa.Điên rồi!Lẽ nào mày không còn nhớ hắn đã chủ động làm đau mày như thế nào? Hắn biết mày chẳng còn ai trên đời, hắn biết mày yêu hắn. vậy mà có thể tàn nhẫn hết lần này đến lần khác đem cái chết bản thân làm mày vật vã. Mày còn có thể tồn tại nỗi không nếu còn khăng khăng ở cạnh hắn?Và Chan Young…Và Chan Young.Rõ ràng là ơn trời. Nhưng cũng là ám ảnh. Là mũi dùi khoét sâu vào mối quan hệ giữa cậu và anh. Thà rằng cậu không nhớ, không biết, không nghĩ. Chứ đến giờ phút này, ám ảnh đã chính thức trở thành hình phạt của trời.Trời phạt cậu đã quá cố chấp bám riết lấy tình yêu, bởi đã bày ra hàng loạt lý do buộc cậu từ bỏ sự bám riết đó. Để mỗi lần cậu nhìn vào phản chiếu méo mó của mình, đều phải nhận ra những gai nhọn vây quanh… đều mang nọc độc.Cậu đã từng nghĩ bản thân có thể chịu đựng đủ mọi khổ đau để sống cạnh anh, để hằng ngày được chìm đắm trong sự cuồng nhiệt của tình yêu anh sở hữu, để cảm thấy bản thân cuối cùng đã vươn đến đỉnh cao của cuộc đời: được ấp ủ và chiếm giữ.Nhưng cậu chưa từng nghĩ, tuy được ấp ủ và chiếm giữ, bản thân lại phải chiếm giữ và ấp ủ những nỗi đau đầy ứ.Cậu là con người của sự cực đoan, với tất cả mọi việc trên thế gian đều muốn đẩy đến đỉnh điểm. Có lẽ, là do trời sinh. Có lẽ, cũng vì đầu óc không ổn định. Có lẽ, là ảnh hưởng tiêu cực từ quá khứ. Không biết nữa. Yêu một ai, cậu muốn hết mình. Thế là thật sự đã trao ra hết mình. Người đó yêu cậu, cậu muốn toàn vẹn. Thế là anh đã yêu cậu trên cả sự toàn vẹn.Trong thế giới bạt ngàn, tìm ra một con người xem cậu là cả thế giới, quả thực, là một điều kỳ diệu.Để anh bước vào thế giới của cậu, diệu kỳ thay, lại là nỗi bất hạnh bạt ngàn.Thế nhưng, không thể chối cãi được sự thật: cậu rất yêu anh. Chính loại tình yêu mà những gã tôn thờ chủ nghĩa thực tế luôn nhếch mép khinh bỉ mỗi lần đề cập đến. Vậy mà một tín đồ như cậu, đã không ít lần đau đến tê dại khi đối mặt với thực tế tình yêu của mình.Nghĩ kỹ lại, ngày đó khi mới gặp nhau, anh đã làm gì để cậu yêu? Không. Không có gì cả. Anh ít nói, ngang ngược, tâm tư lúc đó lại đặt để trên một người con gái khác. Cậu rốt cục vì sao lại yêu anh? Những ngày miệt mài bám đuôi anh và bạn gái, cậu biết mình không vì những cử chỉ diệu dàng anh dành cho Sunhwa mà động lòng, lại càng không đánh mất trái tim bởi vẻ ngoài tuấn tú. Đúng, cậu thấy khó chịu khi trông thấy anh chăm sóc bạn gái. Nhưng đó chỉ là ghen tỵ đơn thuần khi nhận ra người khác mang sở hữu tốt hơn mình. Đúng, khi anh cưỡng ép hôn cậu lần đầu, cậu đỏ mặt tía tai, tâm thần hốt hoảng không dám đối mặt. Đó âu cũng là phản ứng bình thường của những thiếu niên đang lớn, khi đứng trước một người đàn ông quá ư hoàn mỹ.Vậy thì… cậu yêu anh là do đâu?“Baekhyun. Hãy nhớ. Em yêu tôi.”Có lẽ, là từ thời khắc đó.À không. Chính là thời khắc đó.Cậu nhớ, mình đã mừng rỡ như thế nào, hoảng sợ như thế nào, bất ngờ như thế nào, vào thời khắc ấy. Bởi con người bản thân ước ao tìm thấy, cuối cùng đã xuất hiện. Cậu biết, biết rõ những khát khao được ôm vào ấp ủ khi tận mắt nhìn thấy nó. Chính là trong mắt anh lúc đó.Bởi nó quá trùng lấp với ước ao trong cậu.Ước ao và khát khao, khi chồng lấp lên nhau, có thể tạo ra thứ tình yêu mà hiện thực cho là không bao giờ tồn tại.Từ đó, tai hại thay, lại sinh ra một con người suýt nữa đã hủy đi sự tồn tại của cậu.Kẻ có thể ôm ấp cuộc đời cậu, siết chặt đến không còn chút tự do lạc lối.Kẻ có thể đội cả trời, đạp cả đất, chỉ để mang tội lỗi vì đã yêu cậu.Kẻ có thể đem tình yêu đặt trên cái tôi duy ngã.Nhưng, chỉ không ngờ là, đến cuối cùng cũng là kẻ đó, lại có thể đem tình yêu đặt trên cả người mình yêu thương.Họ đến với nhau không phải là sai lầm. Tiếp tục mới là sai lầm.* * *Hai ngày sau…“Chuyện này là thế nào?”Nắng chiều xộc vào những ô cửa vuông vức, nhuốm cho không gian một sắc màu nóng bỏng bất thường, song lại đem đến cho những kẻ chìm đắm trong chúng sự bi thương, ủ rũ. Gã đàn ông trong chiếc áo khoác xám tro tay nắm chặt điện thoại, quai hàm đông cứng, thái độ lửng lơ đâu đấy giữa bất ngờ và vô cùng tức giận.Một gã đàn ông khác ngồi bệt ra sàn, lưng tựa vào tường vô cùng mệt mỏi, bàn tay giữ chặt lấy chai rượu sẫm màu, môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo.“Đi rồi.”“Đi rồi?!” Không thể tin nỗi những gì mình đang nghe và tận mắt trông thấy, kẻ đang đứng bước đi tới lui như chạy trong gian phòng, giọng điệu chẳng mấy chốc đã dâng cao thấy rõ. “Đó là tất cả những gì cậu có thể nói?! Vào giờ phút này?!”Lại cười, con người nhếch nhác kia ngửa cổ dốc xuống thứ chất lỏng cay nồng, mắt chưa một lần chạm kẻ mới đến.“Tôi không thể tin được là cậu lại để cậu ta đi! Trong tình trạng như hiện giờ! Hay cả cậu cũng mất trí luôn rồi?!”Không thấy đối phương đáp lời, ngược lại càng dấn sâu vào men rượu, Oh Sehun thở hắt ra, cảm thấy ngày càng rối tung đầu óc.“Chanyeol. Baekhyun sẽ đi đâu?”“Đi đâu?” đương sự nhướn mày, mắt chứa đầy nỗi niềm hoang mang, có phần lạc lõng khi chậm rãi lắc đầu. “Không biết.”“Cậu không biết?!”Đúng vậy. Quả thật, anh không biết. Ngay cả khi lầm lũi từng bước theo cậu trên con đ