Snack's 1967
Kẻ phản diện

Kẻ phản diện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213854

Bình chọn: 10.00/10/1385 lượt.

như vừa trải qua một đêm rất tốt.Tay còn lại vẫn vân vê khối bột, Baekhyun vô cảm vào thẳng vấn đề, không mất chút thời gian nào để đặt ra nghi vấn quấn lấy tâm tư từ đêm qua đến giờ.“Vì sao không cho em biết Chanyeol bị bệnh?”Sự nghiêm trọng trong ngữ khí của cậu có lẽ đã khiến kẻ bên kia chột dạ, vì thế nhanh chóng sửa đổi giọng điệu.“Chuyện đã qua, anh nghĩ không cần khiến em thương tâm hơn, nên đã không nói.”“Chuyện đã qua?”“Đúng. Ba năm trước, quả thật tin tức nội bộ cho biết Chanyeoltừng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư dạ dày. Nhưng nó rất thành công.”Bàn tay đang nhồi bột chợt ngưng lại. Trong ký ức khô cạn của cậu còn lưu lại chút dư âm của những lời giải thích từ bác sĩ Ford. Ông ta có nhắc đến khối u não lần này là do di căn. Xem ra, là hậu chứng của lần phẫu thuật đó. Sehun rõ ràng chưa hay biết gì về chuyển biến mới này.“Còn chuyện tai nạn năm năm trước là như thế nào?” cậu quyết định không cho anh biết. Việc như thế này, cứ để anh từ từ tìm hiểu. “Tại sao trên người Chanyeol lại có nhiều vết sẹo đến vậy?”Nhắc đến chuyện này, Baekhyun chỉ mới phát hiện vào đêm qua – khi cậu đã đủ minh mẫn để nhận ra da thịt con người mình ôm choàng trong tay vốn không hề lành lặn. Nơi bả vai trái là một vết sẹo dài cả bàn tay che không hết, chạm vào thôi cũng cảm giác ra từng một thời là vết thương rất sâu, bằng không sẽ không để lại dấu tích lớn như vậy. Lưng và ngực cũng lác đác những đường may nhỏ, dọc xéo đều có đủ. Tay sờ đến đâu, tim cậu rỉ máu đến nấy, trong lòng vô thức cảm thấy tội lỗi – dù chẳng hề biết nguyên do căn cơ của những thương tích thảm hại này…Cậu có dự cảm chúng liên quan đến mình.“Cái đó…” Sehun có vẻ ngập ngừng. Điều này càng khiến cậu bất nhẫn, giọng nói vì thế càng gay gắt. “Anh có nói hay không em rốt cục cũng sẽ biết. Đừng làm mất thời gian của nhau.”Tiếng thở dài trỗi lên khiến tim cậu lỗi nhịp. Rõ ràng… chuyện có dính dáng đến cậu. Bằng không, Sehun cũng không cần tỏ ra khó xử đến vậy.“Chuyện xảy ra nửa năm sau khi Chanyeol sang Ý, cậu ấy không rõ bằng cách nào đã trốn được Rodrigo về đến đất Hàn…”Trốn về? Còn Park Gia…? Anh lẽ nào đã mất trí?!“…Đã bị bắt được, chỉ còn chờ đến JunJong từ Mỹ quay về xử lý. Anh đã dùng hết sức ngấm ngầm giải vây cho cậu ta. Chỉ là… khi người của anh tìm ra được nơi giam giữ, Park Gia Chan Yeol đến cả hơi thở e rằng cũng không còn…”Thinh lặng một lúc, giọng nói thoát ra cổ họng dường như vụn vỡ, cậu nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát nó ra.“Lý do quay về không phải là…”“Đúng,” bên kia thở dài ảo não. “Là em.”“Park gia đã tận dụng khoảng thời gian em mất tích để khơi dậy lòng nghi ngờ nơi Chanyeol, đến cuối cùng dụ được cậu ta quay về. Đây là việc mà cả anh và họ đều không thể ngờ. Lúc nghe qua kế hoạch của họ, anh quả thật đã không nghĩ Park Gia Chan Yeol lại có thể dễ dàng sập bẫy như vậy, vì thế đã không hề đề phòng.”Những ngón tay thon gầy dần dần lún sâu vào khối bột, khiến nó đột nhiên méo mó đến thảm hại.“…rồi sau đó?”Vài giây trôi qua trong sự căng thẳng dùng dằn, kẻ bên kia có vẻ như đang đấu tranh tâm lý dữ dội, đến cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.“Trên đường đến bệnh viện, dù đã không còn minh mẫn, thân thể vốn không còn tự chủ; Chanyeol đối với đám người giải cứu không hề đặt ra nghi vấn về thân phận hay nhu cầu liên lạc xác nhận cùng bên Ý. Chỉ duy nhất một yêu cầu – một yêu cầu không liên quan một chút gì đến tình hình nguy ngập của bản thân lúc bấy giờ.”“…Là gì?”Thở dài.“‘Tuyệt đối không để lại sẹo trên mặt của tôi.'”“‘Vì, cậu ta yêu, chính là nó.'”(Sắp chết còn lo cho dung nhan, cậu đúng là “nửa kia” của Baekhyun =w=)Ngắt máy. Tắt luôn cả Anh bị đau đến ngu ngốc hay sao? Làm sao có thể mang theo quan niệm ngược ngạo như thế sống suốt năm năm?Baekhyun rốt cục là sai, đã quá sai…* * *Qua khe cửa hé mở, một bóng người cao lớn tựa hẳn vào tường, tay khoanh lại dường như để kiềm chế bản thân, đôi mắt khổ sở dõi thẳng vào thân hình nhỏ bé đang co rúm lại trên sàn.Đây chẳng phải là điều mày muốn trông thấy sao, Lorenzo?Vậy thì đừng đau nữa!Lưng quay đi, Park Gia Chan Yeol cố khiến tim mình thôi gào thét, chân dợm bước toan rời khỏi.Sự kiên định tồn tại chưa được ba giây thì đã bị triệt tiêu hoàn toàn bởi tiếng khóc nấc phía sau.Bất chấp sự phản kháng trong lòng, anh rủa thầm bản thân, đoạn mở cửa tiến lại gần cậu.Baekhyun giờ phút đó chỉ chú tâm vào việc giải phóng tinh thần ức chế sau suốt cả đêm trằn trọc, vì thế khi cảm nhận được vòng tay choàng qua ôm sát mình vào lòng, cũng chẳng còn đủ sức lực để kinh ngạc. Chanyeol vỗ về cậu một lúc, sau đó ôm cậu vào lòng, bế bồng ra khỏi bếp.Anh ngồi bệt ra sàn, tựa người vào thành cửa hướng ra ban công, hai tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn vẫn vùi đầu trong lòng anh nức nở. Anh biết Baekhyun khóc là vì anh, trong tâm dĩ nhiên có chút hài lòng. Song hài lòng không có nghĩa là không đau.Những giọt nước mắt này, là vì yêu hay thương hại?“Đừng khóc,” tựa cằm lên đầu cậu, anh cất giọng khẽ khàng, tâm tư thoáng chốc trở phức tạp. Đấng tạo hóa thật trớ trêu, đã tạo ra con người sở hữu khối óc