Old school Easter eggs.
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213671

Bình chọn: 9.00/10/1367 lượt.

khỏe, thời gian chờ lâu, siêu bền”. Cảnh sát Lưu trợn mắt nhìn Uông Tư Điềm, cô đã bấm số xong.

“A lô! Là tôi, tôi về rồi. Nghe nói vợ ông đã có thai, không biết là trai hay gái?”.

“…”.

“Ông đừng lo, tôi ổn lắm. Bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi không còn ngốc như hồi bé nữa. Ông chăm sóc dì mới cho tốt, tạm biệt!”. Uông Tư Điềm gác điện thoại, nụ cười độc ác hiện ra trên mặt.

Cảnh sát Lưu nhìn nụ cười của cô, không kìm được rùng mình một cái.

Lâm Gia Mộc đang tiếp một khách hàng trẻ tuổi. Lúc người khách này bấm chuông cửa, Lâm Gia Mộc còn tưởng rằng cô ta vào nhầm nhà, không ngờ cô ta vừa mở miệng đã hỏi: “Đây có phải là văn phòng tư vấn Gia Mộc không?”.

“Đúng”. Lâm Gia Mộc quan sát cô ta một lát. Người này rất trẻ, nhiều nhất cũng không quá mười tám tuổi, mặc dù không đeo cặp sách, cũng không mặc đồng phục, nhưng “mùi” học sinh vẫn không thể giấu được ai: “Em có việc gì à?”.

“Cháu chào cô. Cháu tên là Vu Giai, thấy trên mạng nói chỗ cô là văn phòng tư vấn tốt nhất toàn thành phố”.

“Vì vậy…”. Cô không nhớ mình đã đưa địa chỉ văn phòng tư vấn lên mạng bao giờ, hơn nữa… mình đã lên chức cô từ lúc nào?

“Cháu có thể đi vào không cô?”.

“Vào đi”. Những cô bé tuổi này bây giờ đều thiếu lịch sự như vậy sao? Mặc dù cô gái tên là Vu Giai này rất ngoan rất đẹp, thái độ khi nói chuyện cũng rất cung kính, nhưng bởi vì cô ta vẫn gọi Lâm Gia Mộc là cô nên lập tức bị Lâm Gia Mộc xếp vào hàng ngũ những người không lịch sự.

“Cô, cháu có một vụ muốn ủy thác”.

Mỗi câu mỗi tiếng “cô” như một mũi dao đâm vào trong lòng Lâm Gia Mộc. Lâm Gia Mộc không nói gì, đưa bảng giá ra: “Bảng giá đây, cụ thể là cháu muốn điều tra chuyện gì?”.

“Cháu muốn cô điều tra bố cháu và đối tượng ngoại tình của bố cháu, sau đó nghĩ cách tách bọn họ ra để bố cháu về nhà”.

“Việc này… không có trong bảng giá, thuộc loại dịch vụ đặc biệt”.

Vu Giai đặt chiếc ba lô vẫn đeo một quai lên trên bàn, đồ trang trí bằng pha lê trên ba lô chạm xuống mặt bàn kêu leng keng. Cô ta lấy hai xấp tiền tổng cộng hai mươi ngàn tệ từ trong ba lô ra: “Số tiền này đủ không?”.

“Cô có thể hỏi cháu số tiền này từ đâu ra không?”.

“Đây là tiền mừng tuổi và tiền bà nội cháu để lại cho cháu học đại học”.

“Mẹ cháu biết chuyện này không?”.

“Chuyện này nhất định không được để mẹ cháu biết. Mẹ cháu sẽ cãi lộn om sòm với bố cháu, thậm chí sẽ ly hôn mất”.

“Tại sao cháu lại biết bố cháu ngoại tình?”.

“Bố cháu mới mua iPhone 5, cháu vẫn muốn chơi trộm. Hôm đó bố cháu uống rượu say đi ngủ, cháu lấy điện thoại trong túi bố cháu ra chơi trò chơi, vô tình phát hiện bố cháu đang nhắn tin trên weibo với một người phụ nữ, nội dung tin nhắn…”. Cô bé đỏ mặt: “Rất trắng trợn. Cháu đã hỏi bố cháu, bố cháu cũng thừa nhận. Bố cháu xin cháu đừng nói với mẹ, còn bảo đảm với cháu là nhất định sẽ cắt đứt với người phụ nữ đó. Nhưng hôm qua cháu phát hiện chẳng những bố cháu không cắt đứt mà còn thân thiết với người phụ nữ đó hơn… Hai người họ còn nói chờ đến lúc cháu lên đại học, bố cháu sẽ ly hôn với mẹ cháu…”.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Mười bảy tuổi, năm nay lên lớp mười hai”. Nói tới đây, mắt Vu Giai hoa đỏ: “Bố cháu không phải người như vậy, ông ấy biết nấu cơm, cũng tốt với cháu. Hôm nào cháu tự học về muộn bố cháu cũng tới đón cháu. Nhất định là phụ nữ bên ngoài đã làm hư bố cháu. Cô giúp cháu đi…”.

Một cô bé mười bảy tuổi, làm sao có thể khiến cô ta hiểu được thế giới phức tạp rắc rối của người lớn?

“Nếu bố cháu nhất định muốn đến với người phụ nữ đó thì sao?”. Trước đây những thân chủ của cô đều là những người phụ nữ chịu đủ lừa gạt với phản bội trong hôn nhân. Bắt quả tang ngoại tình, tranh giành tài sản, ra tòa hoặc không ra tòa, làm cho người ngoại tình tay trắng ra đi, tất cả những việc này đều rất đơn giản. Nhưng làm gương vỡ lại lành, thu lại bát nước đã đổ đi… Lâm Gia Mộc cười miễn cưỡng: “Cháu xác định nội dung ủy thác của cháu không thay đổi chứ?”.

“Không thay đổi”.

“Vậy thì xin lỗi. Vụ này cô không thể nhận được”. Lâm Gia Mộc đẩy hai xấp tiền về phía Vu Giai.

“Vì sao?”.

“Bởi vì cô nói cô không thể nhận được”.

Vu Giai cắn cắn môi: “Cô cũng như các bạn học của cháu, cho rằng bố cháu sẽ không về nhà nữa đúng không?”.

“Có thể bố cháu sẽ về nhà, có thể sẽ không về. Đây là chuyện của người lớn với nhau, không có quan hệ gì với cháu”.

“Tại sao lại không có quan hệ gì với cháu? Đó là nhà cháu, đó là bố cháu! Cháu muốn bố cháu về nhà thì có gì sai?”.

“Trong mắt cháu, bố cháu còn giống như trước khi ngoại tình không?”.

Vu Giai không nói nữa. Không giống! Trước đây khi nhìn thấy bố, cô ta cảm thấy ấm áp và đáng tin cậy. Bây giờ mỗi khi nhìn thấy bố, cô ta lại cảm thấy buồn bực bất an. Mỗi lần điện thoại của bố đổ chuông, cô ta đều nghi ngờ không biết có phải người phụ nữ đó gọi tới không. Bố xuống lầu mua bao thuốc, cô ta cũng hoài nghi có phải ông đi gặp người phụ nữ đó không. Vốn cô ta tin tưởng cái gọi là tình yêu thủy chùng không đổi, bây giờ cô ta càng mất lòng tin với người khác giới. Chẳng lẽ đúng như những bạn học hận đời của cô ta vẫn nói, đàn ông là những kẻ nó